TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 971

gặp nguy liền quỳ ở chỗ công công suốt đêm và la lối khóc lóc xin được hai
vạn người mới quay lại.”

Hầu kết của Cố Cửu Tư giật giật song hắn chẳng nói nên lời, cuối cùng

chỉ cúi đầu lí nhí, “Ta hiểu.”

Hắn sao có thể không hiểu?

Khoảnh khắc Chu Diệp xuất hiện, hắn đã hiểu hết mọi chuyện. Dựa theo

tính toán của Phạm Hiên lẫn Chu Cao Lãng thì sao có thể vào lúc này mà
điều binh từ Đông Đô đến đây; nhất định Chu Diệp đã vứt bỏ cái gì đấy để
cầu xin.

Chu Diệp nghe nữ tử trêu chọc liền không hài lòng mà thoáng liếc nhìn

đối phương, hắn thở dài, “Cửu Tư đừng bận tâm việc này. Vọng Đô là quê
nhà của ta, quê nhà gặp nạn thì sao ta đứng ngoài cuộc được? Hơn nữa
Đông Đô hiện giờ chỉ là cái vỏ rỗng, tăng giảm hai vạn người cũng chả tạo
nên khác biệt. Phụ thân cân nhắc kỹ lưỡng mới bằng lòng giao binh cho ta.”

“Ta hiểu.” Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, hắn biết Chu Diệp cố ý nói vậy vì

sợ hắn áy náy. Hắn buông tay và chân thành nhìn Chu Diệp, “Ta sẽ nhớ kỹ
tình nghĩa của Chu huynh. Sau này Chu huynh chính là huynh đệ ruột thịt
của ta, có nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không chối từ.”

Hắn quay đầu nhìn Diệp Thế An mang theo một thân dính đầy máu. Rốt

cuộc Diệp Thế An vẫn xông pha trên chiến trường, vị quân tử trước giờ chỉ
cầm bút cũng bị ép buộc phải ra trận giết người. Diệp Thế An thấy ánh mắt
Cố Cửu Tư thì không khỏi cười, hắn nâng tay rồi chắp tay lại trong tay áo.
Cố Cửu Tư cũng làm tương tự, hai người đối mặt nhau và khom lưng chắp
tay hành lễ thay lời cảm tạ. Sau đó hai người đứng thẳng dậy, Cố Cửu Tư
nhìn Diệp Thế An, “Ta và Diệp huynh cùng lớn lên, hiện giờ còn vào sinh
ra tử với nhau, hai ta coi như đã thành huynh đệ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.