Mọi người dùng cơm xong, Thẩm Minh lẫn nhóm người Chu Diệp đi ra
sân uống rượu. Lúc cả đám uống say khướt thì Liễu Ngọc Như nghe tin
Diệp Vận đã vào thành, nàng mau chóng cầm đèn lồng rồi chạy chậm ra
ngoài. Nàng vừa chạy đến cổng hẻm đã thấy xe ngựa của Diệp Vận, nàng
ấy cho người dừng xe và cuốn mành lên để nhìn nàng.
Liễu Ngọc Như mặc áo lông chồn, hơi thở gấp gáp. Diệp Vận ngồi trong
xe ngựa lặng lẽ nhìn nàng. Sau một hồi, hai người chậm rãi bật cười. Thanh
âm Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng và ôn hòa khi nàng cất tiếng, “Ta nghe nói
ngươi đã tới nên lại đây đón.”
Diệp Vận mím môi cười, nàng ấy dứt khoát cuốn hẳn màn xe lên rồi
nhảy từ trên xe ngựa xuống. Sau đó nàng ấy kéo tay Liễu Ngọc Như, cao
hứng nói, “Ngươi đã sốt sắng tới đón thì ta sẽ cho ngươi thể diện, để ta đi
cùng ngươi nào.”
Liễu Ngọc Như nghe Diệp Vận nói mà thấy mũi cay cay, nàng cảm giác
người đứng cạnh mình vẫn mang tính tình của một đại tiểu thư hệt như hồi
còn nhỏ.
Hai người tay nắm tay, chân đạp lên nền tuyết trắng tạo thành tiếng kĩu
kịt. Liễu Ngọc Như im lặng, Diệp Vận cũng im lặng, bao nhiêu lời muốn
nói dường như đều được âm thầm bày tỏ qua những dấu chân lặng lẽ này.
Chờ đi tới cổng, pháo hoa đột nhiên nổ tung. Hai nữ hài tử đồng thời
quay đầu lại, bọn họ thấy hình ảnh pháo hoa phóng lên trời cao đọng ở
trong mắt đối phương.
“Lại một năm nữa trôi qua,” Diệp Vận lẩm bẩm thành tiếng.
Liễu Ngọc Như cười, “Đúng vậy, năm trước vẫn còn ở thành Dương
Châu ngắm pháo hoa.”
“Một năm qua thật gian nan.” Diệp Vận quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như.