Chẳng quay đầu, cô ta hét to trong gió:
- Tôi biết mà.
Nhắc tay lên, Weldon quay lại đằng sau lặp lại:
- Ngồi xuống đi. Cô ta biết!
Jorram ngồi thụt xuống ghế, hai tay ôm lấy mặt.
Dưới ánh trăng bạc, Weldon thấy phía trước một đường viền đen
ngang qua con đường. Rồi nhanh chóng nó biến thành một cái hố sâu. Ở
băng sau, Jorram lải nhải điều gì như kêu ca về cái vực thẳm đầy những gờ
đá lởm chởm. Chiếc xe vẫn lao nhanh về trước với tốc độ chóng mặt. Sinh
mạng họ có khác nào chỉ mành treo chuông. Bọn họ nhổm dậy đầy vẻ hốt
hoảng. Francesca gạt mạnh cần số, chiếc xe như mũi tên đâm thẳng lướt
nhẹ trên cát, nhấc bổng khỏi mặt đất, bay qua hố sâu. Cả bọn ồ lên. Chiếc
xe tạo thành một vòng cung vừa phải rồi đáp nhẹ xuống hai bánh sau vừa
sát mép hố rồi đột ngột dừng lại.
Thở phào nhẹ nhõm, Weldon nhìn sang thấy cô ta gục trên vô lăng, hai
tay vẫn nắm chặt.
Anh ta bế xốc Francesca lên rồi kéo cô ta ra khỏi xe.
Dickinson chồm qua người cô nàng, áp sát tai ngay ngực rồi bảo:
- Cô ta gục xuống khi nghe tiếng hét kinh hãi như thể trúng phải viên
đạn. Nhưng không sao chỉ là cơn choáng.
Quay sang Cunningham, Jorram ra lệnh:
- Cầm lái đi. Chỉ là cơn choáng thôi.
Rồi họ trèo lại lên xe. Weldon ngồi băng sau, giữ lấy Francesca.
Chỉ là cơn choáng thôi à. Cô ta sắp tiêu rồi đấy. Cô ta sẽ chẳng hồi
phục được đâu. Đàn ông có thể xông pha lửa đạn hàng trăm lần nhưng
không hề suy suyển. Còn phụ nữ thì khác, không thể vượt qua được giới
hạn tận cùng của đau khổ. Cô ta như một hòm châu báu, mà giờ đây mạng
sống chẳng đáng một xu. Và sẽ chẳng bao giờ như xưa nữa.
Weldon tức giận, thốt không thành lời.
- Này, - Dickinson cười khó hiểu, trêu cợt Weldon một cái - anh bạn
phải thu dọn chiến trường rồi.