Chương 38
Chìm sâu trong cát
Cô ta tỉnh lại, vẻ mặt ngơ ngác, quay sang Weldon rồi ôm chầm lấy
anh ta.
- Họ chết hết rồi à? - Francesca kêu lên hoảng hốt.
- Không! Tất cả an toàn. Cô nghe thấy không? Không ai bị thương. Cô
nghe thấy không? - Anh chàng nhắc lại nhiều lần.
Như một người vừa trải qua giấc ngủ nhiều năm, tâm trí cô ta hoàn
toàn trống rỗng. Dần dần, từng chút một, cô ta mới hoàn hồn.
- Không một ai à?
- Tất cả an toàn.
- Tôi đã khỏe rồi.
Vừa nói, Francesca vừa rời khỏi đôi tay của Weldon, ngồi ngay giữa
anh chàng và Dickinson.
Chiếc xe bon bon trên đường, giạt cát qua hai bên, quẹo sang những
ngọn đồi rồi dừng lại nơi nhà của Jorram.
Jorram bế cô ta vào nhà, nói chuyện với Francesca chẳng khác nào cha
con.
Những chiếc xe khác đã rời khỏi. Khoảng sân yên lặng và buồn tẻ.
Ánh trăng vàng đang phô diễn vẻ hào nhoáng, lòe loẹt khắp mặt đất.
Weldon vào phòng tắm rửa, thay đổi quần áo rồi trở ra phòng khách.
Jorram, Dickinson, Cunningham và Wilbur ngồi uống uýt-ky với
những cốc to. Chẳng ai mở miệng một lời.
- Cô ta ở đâu? - Weldon hỏi - Phòng nào?
- Ở phòng ngoài. - Dickinson trả lời, miệng cười nham nhở.
- Phòng nào? - Weldon lặp lại.
- Cô ta đi rồi. - Giọng Jorram từ tốn - Đến đây, Lew. Chia phần đi.
Jimmie đã trả. Phần này của anh bạn. Lôi ra từ trong túi một xấp tiền.
Jorram mỉm cười.
- Đừng ngạc nhiên. Tôi ứng trước cho anh bạn năm mươi ngàn cho
công việc này, 30% của tổng số. Phần còn lại chia làm bốn. Này cầm lấy!