Weldon quay gót rời khỏi phòng. Tất cả nhìn theo anh chàng với đôi
mắt tò mò. Trời ban cho anh chàng đôi tai thật thính. Thế nên đi ra tận cổng
trước, anh ta còn nghe được giọng nói của Wilbur.
- Một số chúng ta đã già, một số còn rất trẻ, Weldon chẳng hạn.
- Vâng! - Giọng Dickinson vang lên khô khốc - Ngày nào đó anh ta
phải gác kiếm thôi.
Rồi Weldon đi thẳng ra khoảng sân rộng dưới ánh sao trời. Đi mãi đi
mãi vượt qua những ngọn đồi về phía nhà Hellen O’Mallock. Đến sáng rồi
cũng tới thôi, Weldon thầm nghĩ.
Được một đoạn, anh chàng nhận thấy nhà ông Watts cách đó không xa
lắm nên rẽ vào. Đứng trước cửa một lát, anh định quay đầu trở ra, đột nhiên
phát hiện dấu bánh xe dẫn vào ga-ra của ông bác sĩ. Anh chàng chợt nhớ lại
cái xe cà tàng của ông ta cà rịch cà tang vượt đèo. Xe nhỏ thế mà dấu bánh
xe ở đây quá lớn. Ngồi xuống quan sát thật kỹ từng vệt cát ướt. Mười chiếc
xe của ông ta cũng không tạo nên dấu vết như thế này được.
Weldon đứng lên, lòng tràn đầy nghi vấn. Chạy đến cửa, thấy nó khóa
chặt, anh ta nhìn vào cửa sổ. Thật sự, nó đang đậu đó. Còn bên cạnh là
chiếc xe dài màu xám mui to của Francesca Laguarda.
Tựa lưng vào tường, tâm trí rối bời, hơi thở dồn dập, anh không thể
hiểu được: Francesca - Henry Watts - Dickinson - gia đình O’Mallock - cô
bé Hellen tội nghiệp.