- Này, hãy nghe này. Trước khi tao đổi ý hãy khai thật ra. Mày còn nhớ
đến nhà O’Mallock không? Nói mau!
- Vâng! Tôi sẽ nói. Nhưng bắt đầu từ đâu nhỉ?
- Ngay từ đầu.
- Vâng, bà bếp da đen tìm đến tôi. Bà ta nói bà chủ của bà ta cần hai
người đàn ông. Rồi bà ta chỉ tôi lối vào căn nhà.
- Bằng cách nào?
- Qua một cánh cửa nhỏ kín đáo ở bức tường.
- A, rồi sao nữa? - Weldon cảm thấy thỏa mãn.
- Chúng tôi lên lầu gặp cô Hellen. Cô ta muốn chúng tôi. - Hắn ta
ngừng nói, cau mày.
- Tiếp tục. - Weldon giục hắn.
- Trộm lấy một cái xác.
Weldon sửng sốt, không nói một lời.
- Đó là xác bố cô ta. Tiền thù lao hậu hĩnh. Thế là chúng tôi làm.
- Tụi bây mang xác đi đâu?
- Chúng tôi bỏ vào một hòm nhỏ, vượt qua các ngọn đồi đến Busby.
Rồi đến bác sĩ Marten.
- Rồi sao nữa?
- Trở về với lá thư của ông Marten và nhận tiền. Khi về đến nhà chúng
tôi gặp ông. Cô ta dặn chúng tôi đừng để ông biết, sẽ có rắc rối to. Dường
như cô ta không thích ông.
Gương mặt Weldon trở nên đỏ sậm.
- Sau đó, ông bạn của tôi bị trúng đạn ở tay. Chúng tôi rút lui qua cánh
cửa ở bức tường lên phòng cô ta. Ở đó cô ta đưa tiền. Chúng tôi không trở
ra lối cũ vì có thể ông đang có mặt. Chúng tôi qua một phòng khác rồi đi ra
cửa sau của căn nhà. Cô ta dặn nếu chúng tôi quay trở lại bác sĩ Marten,
mang theo một lá thư, cô ta trả thêm 100 đô-la nữa.
- Mày được trả bao nhiêu?
- 1.000 đô-la cho công việc lần trước. Tôi được 500 đô-la. Thêm 100
đô-la cho kỳ này. Không tin ông đếm thử?
Nhìn vẻ mặt của Sim, anh chàng tin rằng hắn nói thật.