Chương 39
Ngạc nhiên
Khi Weldon đến gần nhà O’Mallock, trời bắt đầu sáng. Ngọn gió đông
lạnh buốt, bao phủ cả khoảng không. Nó giữ cho tâm trí anh ta sáng suốt.
Và rồi câu hỏi về ông Watts - Francesca - Dickinson - Jorram - Hellen -
ngôi mộ bị cướp, vết máu trên sàn bám theo suy nghĩ anh chàng từ đêm đến
giờ vẫn chưa có lời giải đáp.
Trong ánh hồng của buổi bình minh, anh ta thấy một người cưỡi ngựa
đi tới dáng thư thả, không chút vội vã. Tựa người vào cây bạch dương, anh
ta quan sát với vẻ thích thú. Con ngựa đến gần hơn, người cưỡi nó dường
như ngủ gà ngủ gật trên yên. Đột nhiên con ngựa chồm lên, hắn hất mặt lên
một chút. Sao quen thuộc quá? Weldon tự nhủ. À, anh ta nhớ ra rồi, là một
trong hai tên đột nhập vào nhà Hellen đêm nọ.
Rút súng ra, anh bắn một phát cách mặt hắn ta vài tấc. Sim hét to
giọng hốt hoảng. Trước khi hắn kịp bình tĩnh trên yên, anh ta lao ra chặn
đường, giơ súng lên.
Hắn đưa thẳng hai tay lên trời, vẻ mặt thù ghét hơn là sợ hãi.
- Mày đang làm gì đây? - Weldon lên tiếng.
- Cưỡi ngựa. Còn ông làm gì?
- Canh chừng những con cáo và sói. Tôi bắt được một con rồi. Xuống
ngựa mau, giơ hai tay khỏi đầu.
Mặt sát xuống vai Sim thở dài.
- Ông định khám xét vũ khí của tôi? Vâng, có một cây trong túi áo bên
phải. Một con dao nhỏ ở túi quần bên trái.
Sim vâng lời nhảy xuống rồi làm theo lệnh của Weldon. Sau khi lục
soát khắp người hắn, anh chàng quả nhiên tìm thấy một cây súng, một con
dao. Và một cái bóp căng phồng.
- Để cái đó cho tôi. Đồng tiền lương thiện đấy. - Sim rên rỉ.
- Làm sao mày có nó?
- Chẳng phải việc của ông cần biết. - Sim lộ vẻ tức giận.
Weldon chộp lấy cổ của hắn.