so sánh, thật là hình ảnh hoàn toàn tương phản: Francesca tóc đen, Hellen
tóc vàng - Laguarda như ánh sáng chói lòa, O’Mallock như pha lê trong
suốt phản chiếu ánh sáng khi mờ khi tỏ.
Có lẽ do bệnh tình, lại nằm trên giường quá lâu, cô ta trở nên yếu đuối.
Một bàn tay lạnh chạm nhẹ, anh chàng nhìn xuống đôi mắt hiền từ, không
chút chống cự, không hề thách thức. Weldon tự nhủ, bi kịch thê lương phủ
kín cuộc đời cô ta và khi tử thần đang tiến đến gần, cô ta sẵn sàng ra đi với
một thân xác trẻ, đẹp.
Bước lui vài bước để tạo cho tầm mắt cô ta thoáng hơn, anh chàng đan
chéo hai tay phía sau lưng. Ngắm cô ta thật dễ chịu, chẳng khác nào đang
nghe một khúc nhạc. Nhưng anh vẫn giữ ý, không nhìn quá chăm chú.
- Thưa bác sĩ Henry, - Cô ấy bắt đầu nói - ông đã kể chuyện cho ngài
Weldon nghe rồi phải không?
Chẳng giống chất giọng vui vui, lanh lảnh như tiếng chuông của
Laguarda mà nó khàn khàn, đúng hơn là thấp và lịm đi vì yếu sức, nhưng
cũng khá mềm mỏng, hài hòa. Weldon hít sâu làn không khí, nín lại rồi thở
ra từ từ.
- Tôi đã kể cho ông ta nghe. Khá sơ lược, cô bé nhỏ thân yêu à. Ông ta
muốn đến đây để xem qua ngôi nhà.
Nỗi lo lắng thoáng qua trong đôi mắt Hellen.
- Nơi đây không vui vẻ gì. - Cô ta nói tiếp - Rất xa thành phố, đường
sá lại khó khăn. Ngài Weldon, ông nên lưu ý điều này, nếu ông thật tình
muốn giúp đỡ chúng tôi.
Như tạo thời gian cho anh suy nghĩ, cô thì thầm với ông Watts.
- Bác sĩ Henry, chừng nào tôi có thể cưỡi ngựa trở lại?
Ông Watts đứng gần bên cạnh, đỡ lấy tay cô.
- Chỉ một vài ngày nữa thôi cô ạ! Cô có thể lên lưng ngựa trở lại và
ngắt những cành hồng vừa ngang tầm mắt.
- Thật sao? - Cô ta thốt lên, đôi mắt đen tròn chớp chớp, nụ cười nở
trên môi thoát lên một niềm hy vọng.
Dường như ông bác sĩ có vẻ Vụng về khi nói ra điều giả tạo, còn cô có
dám nhìn thẳng vào sự thật không? Weldon suy nghĩ đến sự thật phũ phàng: