- Dĩ nhiên cô ta không ngu xuẩn. Nhưng hy vọng vẫn cần thiết. Hãy
tin tôi đi, hy vọng là liều thuốc làm người ta dễ đi vào giấc ngủ. Phải tạo
cho cô ta nhiều hy vọng. Thế tại sao chẳng bao giờ tôi hỏi về những đêm
mất ngủ. Tôi chỉ mỉm cười. Tôi rất sung sướng được ở bên cạnh cô ta.
Chúng tôi cùng đứng trên một con thuyền.
- Nhưng, - Giọng ông ta vang lên quả cảm - nếu tôi bắt đầu thăm viếng
cô ta vào nửa đêm, cô ta sẽ nghi ngờ, buồn khổ. Thần kinh hoảng loạn lên.
Hãy tin tôi đi anh bạn. Chúng ta đang tiếp xúc với một sinh vật mỏng manh
như mạng nhện, tinh thể như đài hoa.
- Tôi tin ở ông.
Tuy vậy, anh chàng không nín cười được khi nghe ông nói đến hai chữ
vui mừng. Niềm hoan hỉ của ông ta có khác nào một bài ca do con cú hát.
- Tôi muốn biết, ông tướng chết như thế nào? Thời gian ngã bệnh có
lâu không?
Lắc đầu một cái, gương mặt ông ta thoáng buồn.
- Nếu thời gian ngã bệnh lâu, hẳn ông ấy phải kể cho chúng tôi nơi cất
giấu tài sản.
- Đột tử à?
- Vào giữa trưa, trên chiếc ghế ở phòng đọc sách. Anh bạn có để ý cái
ghế bọc da to không?
- Vâng. Và ông ta chết ở đó?
- Ngày hôm trước, ông ta có kể vài điều về chứng nhức đầu. Sáng hôm
sau, ông ta dậy trễ. Thật đáng tiếc, nếu tôi có cơ hội nói chuyện với ông ta
về những triệu chứng này hẳn sẽ khác hơn rồi. Sáng hôm ông ta dậy muộn.
Vào buổi trưa không ăn gì hết. Khi tôi lưu ý ông ta về bữa ăn, ông ta tức
giận, cố nuốt cho hết bữa ăn thịnh soạn. Sĩ diện hão! Sau bữa trưa, tôi đề
nghị ông ta nên nằm nghỉ. Ông ta cau có nạt nộ rồi đi vào phòng đọc sách.
Ông ta đọc quyển lịch sử dòng họ O’Mallock. Quyển sách này là quyển
sách kích động. Vâng, tuổi tác, chứng bội thực, kho tiêu, bệnh tật và cú sốc
đến từ quyển sách tất cả góp sức hạ gục ông ta ngay lập tức. Ông ta chết
trên ghế, mặt gục trước ngực. Hellen cho rằng ông ta đang ngủ. Còn tôi
không tin điều này. Tư thế ông ta lúc đó rất lạ: Một tay nắm lại còn tay kia