Chương 16
Cú chạm nhẹ
Vừa vào đến phòng, Weldon đốt củi ở lò sưởi. Riêng ông bác sĩ đi đi
lại lại. Khi làn khói thuốc bắt đầu cuộn tròn trong không khí và ngọn lửa nổ
tành tạch, anh ta ngước nhìn ông bác sĩ với niềm kính trọng. Chỉ có thể xác
ông ta yếu đuối còn đầu óc vẫn sáng suốt. Ông ta không phải là anh hùng
nhưng ông ta thừa dũng cảm rời căn nhà gỗ của ông ta vào lúc nửa đêm để
đến đây lục soát hầm rượu tối đen lạnh lẽo, ẩm ướt của ngôi nhà đầy hiểm
nguy không được báo trước.
Ông bác sĩ đột nhiên dừng bước rồi quay sang Weldon:
- Cô bé nằm đó, hoàn toàn tỉnh giấc, lắng nghe tiếng động vào ban
đêm, cầu xin buổi sáng lại đến mà vẫn không một lời oán trách.
- Cô ta không ngủ được à? - Giọng Weldon lo lắng.
- Ông bạn thấy đấy. Cô ta ngủ vào ban ngày. Đến đêm không thể chợp
mắt lại được. Tôi cố gắng buộc cô ta thú nhận điều này. Cô ta chỉ cười rồi
bảo ban đêm trôi qua rất tốt.
- Tại sao ông biết bây giờ cô ta không ngủ? - Weldon hỏi - Thật là
khủng khiếp! Cả đến một người đàn ông khỏe mạnh cũng không thể thức từ
đêm này sang đêm khác, còn nói chi là thần kinh của một cô gái bệnh tật.
Hẳn là phải có ai đó nói chuyện để cô ta nguôi ngoai nỗi sầu khổ.
Anh chàng đứng lên và bước tới cửa nhưng ông Watts vội vã kéo tay
anh lại:
- Sai lầm, anh bạn trẻ à! Điều đó không thể được. Anh bạn thừa biết
chuyên môn của tôi không phải là thần học nhưng tôi tin tinh thần có thể
kiểm soát cơ thể. Điều gì tạo ra sức mạnh cho cô ta bây giờ? Đơn giản là
tình trạng sức khỏe của cô ta không nghiêm trọng lắm. Chúng ta cùng nói
chuyện vui vẻ, bàn về những chuyến đi sắp tới, cỡi ngựa chẳng hạn. Chỉ vài
ngày sau, cô ta hồi phục rất nhanh. Tôi thường bảo cô ta một cách nghiêm
túc, tình hình đang có nhiều chuyển biến tốt.
- Cô ấy nằm trên giường bao lâu rồi?
- Chỉ cần vài tuần.
- Cô ta vẫn mong một ngày nào đó hồi phục?