Chương 20
Sẽ kể tất cả
Wilbur đi nhè nhẹ xuống đồi và Weldon thay vì trở lại ngôi mộ như đã
quyết định, đột nhiên anh đổi ý, rảo bước xuyên qua hàng cây, theo sát
Wilbur.
Vừa mới nửa đêm, ánh trăng vẫn chưa sáng tỏ, nhưng hàng vạn ngôi
sao lấp lánh trên bầu trời. Hương thơm của rừng thông tỏa ra khắp cả màn
đêm tĩnh mịch.
Lúc này, Wilbur đến chỗ cất giấu ngựa rồi nhảy lên yên. Những bước
chân êm êm nhỏ dần, nhỏ dần và mất hẳn. Bất chợt, một dáng người vượt
qua bụi rậm trước mặt Weldon, tiến về phía ngôi nhà.
Niềm vui chợt rộn ràng trong lòng anh ta. Lần đầu tiên anh chàng ta
chạm lên được đầu mối của cuộn chỉ rối rắm này. Dáng người đến gần hơn,
gần hơn nữa. A! Một phụ nữ.
Như một con báo, anh ta theo sát rồi khóa tay ả lại từ phía sau lưng.
Hệt con mèo hoang, hai lần ả vùng vẫy định thoát, hai lần Weldon khóa
chặt tay đối thủ. Cuối cùng, ả chịu đứng yên.
- Ông làm gãy tay tôi đó. - Giọng ả nhỏ nhẹ.
Rùng mình một cái, mái tóc dài xõa kín bờ vai và ánh sao lấp lánh trên
đó, ả vẫn im lặng.
- Cô là ai? - Weldon lên tiếng.
Thường Weldon có thói quen mang theo một con dao bấm và sợi dây
thừng như một thủy thủ. Lần khóa tay từ từ xuống hai bàn tay của ả, anh ta
quấn sợi dây vòng qua vòng lại nhiều lần, đến khi thật chặt rồi buông ả ra.
- Nào, hãy nhìn tôi đây! - Weldon ra lệnh.
Á quay về phía anh ta. Không thể tin được. Đó là Francesca Laguarda.
Nỗi ngạc nhiên làm anh ta chết cứng.
- Cô đến đây với ai?
- Không ai cả.
- Cô bảo chúng đi rồi phải không?
Không có tiếng trả lời.
- Trước khi vào nhà, - Anh ta tiếp - hãy trả lời đi, tại sao cô đến đây?