- Đêm nào cậu cũng ở đây à Lew, chàng trai đáng yêu! - Giọng Wilbur
trêu.
- Lát nữa hãy nói chuyện thơ thẩn. - Weldon làu nhàu.
Tay chỉ vào túi đồ nghề trong tay Weldon, Wilbur tiếp:
- Tớ cần một cây đèn sáng.
- Có ở đây! Đủ sáng khoảng một giờ.
- Rất tuyệt! Cậu sẵn sàng chưa?
- Tất nhiên! - Weldon đáp lại rồi dẫn đường đi lên đồi, đến mộ ông
tướng. Tại cổng, anh ta dừng lại, khom xuống, loay hoay với chùm chìa
khóa đủ cỡ và ổ khóa.
- Ngôi mộ được sắp xếp như thế nào? - Wilbur đột nhiên hỏi.
- Bên trên là một phiến đá nặng. Dưới là quan tài bằng gỗ thông bình
thường. Xác ông ta được gói lại bằng những tấm chì.
Cuối cùng Weldon cũng mở được cái khóa, lấy tay đẩy nhẹ nhàng
cánh cửa qua một bên, không gây ra tiếng kêu.
- Ồ, những bản lề thật tốt dành cho một ngôi mộ. Có cần hoang phí
đến như vậy không? Nào cho tớ mượn cây đèn coi. - Wilbur nói với vẻ
ngạc nhiên.
Chiếu ngọn đèn vào các bản lề, sờ chúng rồi xoa các đầu ngón tay lại
với nhau, giọng Weldon thì thầm:
- Họ đã tra dầu vào chúng.
Đến lượt Weldon khom người xuống, quan sát. Thật sự các bản lề đã
được tra dầu cẩn thận. Phải tinh tế lắm mới lưu ý được điều này.
- Ai giữ mộ mà kỹ lưỡng quá vậy kìa! - Wilbur thắc mắc.
Im lặng, Weldon bước tiếp rồi đứng bên cạnh chiếc quan tài bằng đá to
lớn kềnh càng.
- Giữ ngọn đèn! - Giọng Weldon ngắn gọn rồi anh đưa tay đỡ một đầu
phiến đá. Nó thật sự rất nặng, nhưng cuối cùng phải dịch chuyển sang một
bên.
Weldon đưa ngọn đèn chiếu thẳng vào trong, thốt lên ngạc nhiên.
- Trống rỗng!