Chương 19
Kẻ nào đã ra tay trước
Khi ông Henry Watts đến vào lúc xế chiều, ngay lập tức Weldon kể
chuyện Wilbur có tạt ngang qua ghé thăm. Ông ta lắng nghe nghiêm túc.
- Tạ ơn Chúa. - Giọng ông ta luyến tiếc - Nếu tôi biết cách nào đó giúp
được Hellen. Có thể mời ông ta đến lần nữa không?
- Xin lỗi! Điều này không thể.
- Ông ta có gặp HelLen không?
- Có, chỉ vài phút thôi.
- Ông ta có nói gì không?
- Không hề. Dĩ nhiên ông ta chỉ ngồi nói chuyện phiếm.
- Nói chuyện phiếm à? - Giọng ông Watts càu nhàu.
- Thật là ngạc nhiên, không làm gì hết trong trường hợp này. Hãy nói
cho tôi biết đi Weldon, ông ta có thật sự là một bác sĩ giỏi không?
- Rất tuyệt vời!
- Không có ý kiến gì hết. Thật lạ...! - Ông ta lẩm bẩm.
Chính Weldon cũng nhận thấy điều này. Wilbur cũng vậy, nhưng lại
không thốt ra một lời. Thật sự nó là gì nào? Anh ra suy nghĩ nát óc. Rốt
cuộc chẳng phát hiện được gì.
Lúc này ông Watts bước vào phòng Hellen, còn anh ta bước theo
nhưng đứng ở ngoài, lắng nghe họ chào nhau, lắng nghe cô ta kể về sự có
mặt của Wilbur.
- Thật đáng tiếc. - Giọng ông ta tiếc rẻ - Nếu Hellen có thể mời ông ta
đến lần nữa. Ồ, cô bé thân yêu ơi, cô hãy để ông ấy giúp cô khi tôi không
có ở đây. Nhiều người vẫn tốt hơn mà.
Dường như bao nhiêu đó quá đủ với Weldon. Anh ta trở lại nằm nghỉ
trên chiếc ghế trong phòng đọc sách. Nằm suy nghĩ miên man về Weldon,
chẳng hiểu cái anh chàng đó ra sao nữa. Anh ta quyết định khi gặp Wilbur
tối nay, phải hỏi cho ra lẽ hành vi kỳ lạ lúc trưa nay.
Cuối cùng, giờ hẹn cũng đã đến. Trước đó một chút, Weldon không
nén được nỗi bồn chồn, bước tới bước lui.
Từ đằng sau hàng cây, Wilbur xuất hiện, im lặng bước đến.