Chương 30
Bài ca của mỹ nhân ngư
Những lời nói sau cùng của Cunningham như làn gió xua đi đám mây
mù làm vẩn đục tâm hồn Weldon, đem đến cho anh cách nhìn mới về
Francesca.
Bán tính bán nghi, anh nhìn Cunningham như nhìn kẻ ngoài hành tinh.
- Tôi cũng muốn tin ông lắm.
- Nếu ông bạn tin tôi, ông bạn sẽ làm gì?
- Lên xe rồi đi với ông.
- Đi đâu?
- Đến chỗ cô ta.
- Tôi không có quyền đưa ông đến đó.
- Ông có thể.
- Ông bạn chắc chứ!
- Cunningham, không lẽ ông nhút nhát thế sao?
- Chỉ có Chúa mới biết tôi là người như thế nào. Thôi nào lên xe đi.
Tôi dám thề rằng, cô ta không đến nỗi tệ đâu.
Weldon ngập ngừng đôi chút, trở vào nhà rồi quay lại ngay, đoạn leo
lên xe ngồi.
- Ông bạn nên mang theo áo khoác. Trời đêm nay lạnh lắm. -
Cunningham nhắc nhở.
Thế nhưng Weldon chừng như không nghe thấy.
- Tôi vừa bảo họ đêm nay tôi vắng mặt.
- Một cú áp phe à? - Cunningham bắt đầu nổ máy.
- Tôi đã vượt khỏi giới hạn cho phép. Có lẽ Chúa sẽ giúp tôi.
Cunningham không một lời bình phẩm. Ông ta đang chăm chú cho xe
vượt qua đoạn đường gập ghềnh khúc khủy, vòng qua vòng lại ở đoạn
thẳng hơn rồi ra đường cái. Chẳng mấy chốc, họ băng qua thung lũng
hoang vu đầy hoa mộc du và xương rồng đang nhuộm vàng dưới nắng
chiều tà. Màn đêm xuống cũng rất nhanh, những ngôi sao bắt đầu lấp lánh
đằng sau ngọn núi.