Chương 37
Thể xác không có linh hồn
Từ giữa dòng, với hết tốc lực, chiếc sà lan lao nhanh vào bờ. An toàn
nhưng hơi phiền vì mũi nó xa bờ tạo một đường lên dốc gắt.
- Chán phèo! - Francesca đứng lên, mắt dò xét.
- Rõ chán phèo à? - Jorram lên tiếng.
- Để đó cho tôi.
Bờ sông cao, tấm đòn dài bắc lên tạo ra đường nghiêng thật dốc. Gay
đấy! Weldon thầm nghĩ, rồi nói với Francesca.
- Cô không thể. Cô định tự sát hay sao?
- Còn hơn là bị bỏ tù. - Francesca khó chịu.
Phóng mình lên xe, cô ta bắt đầu rồ máy. Xe lăn bánh hơi chếch một
góc nhỏ so với mặt phẳng. Đến đầu kia của đòn dài, nó hơi lảo đảo, rồi
nghiêng...
Thật khủng khiếp, Weldon không dám nhìn, mắt nhắm nghiền lại.
Wilbur tiến đến đặt tay lên vai anh chàng.
- Không sao! Cô ta đã qua khỏi. Cô gái tuyệt vời. Thật tuyệt vời.
Sáu người đàn ông lập tức lên bờ, nhảy vào xe. Weldon vẫn ngồi phía
trước bên cạnh cô ta.
Lần lượt bụi rậm, hàng cây ven đường vụt nhanh qua trước mặt.
Giờ đây, họ đang vượt qua chân của ngọn núi Bull. Francesca cho xe
đi vào một thung lũng hẹp.
Giọng Jorram vang lên đầy vẻ kích động.
- Francesca! Cô điên rồi sao? Có một cái mương ngay phía trước.
Như chẳng nghe thấy, cô ta mặt lạnh như tiền, ngồi thẳng lên, bất
động, hai tay cầm lấy vô lăng lui tới, lui tới: hai bánh xe trước đảo qua đảo
lại sột soạt trên cát.
- Francesca! Cô nghe không?
Xe vẫn băng băng xuống dốc. Cô ta tăng tốc: thêm 10 dặm một giờ.
Gió vụt qua làm cay đôi mắt, quất rát mặt.
- Francesca! Cái mương! Khùng quá! Weldon cầm lấy tay lái đi.
Một cách vô thức, Weldon đặt bàn tay to lớn lên vô lăng.