Chương 15
Sạch trơn
Khi xếp sách lại, trời đã quá nửa đêm, không khí trong phòng lạnh một
cách đáng sợ. Anh đứng dậy đóng cửa sổ, nghiêng người hít thở làn không
khí trong lành của màn đêm. Chẳng mệt mỏi chút nào, anh ta không ngủ.
Đó là bản thể trời cho. Anh chàng có thể không cần nghỉ ngơi mà vẫn tiếp
tục làm việc dù đó là việc gì. Vẫn sáng suốt để lắng nghe tiếng chuông
trong phòng cô gái nhưng anh ta biết cô gái sẽ không gọi. Đây là thời gian
thích hợp cho một người canh gác mẫu mực dạo quanh một vòng.
Khóa cửa phòng đọc sách và cả căn phòng của mình, tay cầm xâu chìa
khóa, chân mang đôi giày vải đế cao su, Weldon rảo bước với chiếc đèn
nhỏ có khả năng chiếu những tia sáng cực mạnh.
Hành lang quả nhiên không phải là nơi thú vị cho những người nhẹ dạ.
Hai tâm màn phủ dài chuyển động qua lại một cách bí hiểm khi gió nhẹ
lướt qua. Anh ta đề nghị với ông bác sĩ sáng qua nên dời những tấm màn
đi. Căn nhà phải như con tàu sẵn sàng chiến đấu. Mặt boong phải thoáng để
dễ hành động.
Anh đi xuống cầu thang nhỏ nằm ở phía Nam dành cho người giúp
việc cốt chỉ để làm quen với những lối đi trong bóng tối. Hầu hết các cánh
cửa đều khóa chặt. Giơ tay khẽ vặn nắm cửa rồi từ từ mở ra không một
tiếng động, tay còn lại giơ ngọn đèn lên anh đảo mắt xuyên qua bóng tối
dầy đặc, nhìn quanh căn phòng.
Weldon rời khỏi phòng chứa đồ và khép cửa lại, anh hoàn tất công
việc xem xét ở tầng trệt, vẫn còn một cái hầm cửa méo mó mở ra phần cuối
của hành lang, cẩn thận từng chút, anh lại mở nó ra không gây một tiếng
động. Đập vào mắt anh ngay lập tức là một lối đi xuống dốc đứng, đóng
rêu. Nấm mốc bám từng mảng trên tường. Vài vũng nước nhỏ tạo ra từ lỗ
sâu của đá. Dò từng bước chân men sát theo bờ tường ngoài để khỏi trượt
trên bề mặt đá ẩm ướt, anh ta xuống từng bực thang một, nhẹ nhàng nhưng
dũng mãnh như con cọp tìm mồi trong đêm tối.
Giơ cao ngọn đèn lên quan sát rồi anh ta bước tiếp. Luồng ánh sáng
nhỏ như sợi chỉ nhưng đủ sức chiếu thẳng vào mặt bất cứ kẻ nào xông tới.