TRUYỆN CỔ Ả-RẬP - Trang 104

xuống cạnh họ. Anh ta vừa ngồi xuống thì chàng hiệp sĩ thứ ba xuất hiện.
Hoàng tử không để cho người này kịp nói gì, đưa luôn cho anh ta một
miếng thịt.

Cả ba người lạ cùng ăn uống rất ngon miệng và liếc mắt nhìn nhau la vẻ
thông đồng. Khi đã nghỉ ngơi đủ, họ cùng đứng bật dậy.

- Bây giờ thì hãy chiến đấu nào! - Họ vừa đồng thanh nói vừa rút gươm ra
khỏi vỏ.

- À không! - Hasan kêu lên - Các anh đã ăn đồ của tôi như vậy đã là anh em
của tôi rồi. Chúng ta không phải đánh nhau nữa mà ngược lại nên giúp đỡ
lẫn nhau.

Cả ba hiệp sĩ nhìn nhau và hiểu rằng họ không thể phạm luật hiếu khách.
Họ liền tra gươm vào vỏ và chìa tay cho Hasan.

- Anh là ai? - Một trong số người đó hỏi - Tôi tên là Hasan các anh quả
khôn ngoan khi không đấu với tôi vì gươm của tôi là gươm thần và không
gì có thể chiến thắng được nó. Cha tôi, vị vua hùng mạnh của xứ sở giữa
biển và sa mạc, đã được Chúa tiên thiện tặng lại đấy. Vì giờ đây chúng ta là
bạn, chàng nói thêm, các anh có thể được nhờ vào sức mạnh của nó.

- Tôi tên là Ahmad - Người anh cả nói - Đây là Khasim còn kia là Sharif,
chúng tôi đều là anh em ruột đến từ vương quốc thảo nguyên phía Đông.
Cha của chúng tôi vốn là một vị vua cũng đã từng giúp đỡ vị Chúa tiên
thiện.

- Vậy là các anh cũng có những món đồ kỳ diệu phải không? - Hasan hỏi.

- Đúng vậy -Ahmad đáp - Tôi có một chiếc gương thần khi tôi nhìn vào đó,
tôi có thể thấy bất cứ nơi nào tôi muốn. Tôi còn có một chiếc nhẫn thần khi
những người thân yêu của tôi gặp nguy hiểm, nó sẽ xiết nhẹ vào tay cho đến
khi nào chiếc gương chỉ cho tôi thấy chuyện gì đang xảy ra với họ.

Chàng Khasim tự hào nói:

- Còn tôi, tôi có một chiếc thảm bay. Nó có thể đưa tôi đến bất cứ nơi nào
dù cho đó là nơi xa xôi nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.