TRUYỆN CỔ Ả-RẬP - Trang 133

Cây hoa của sa mạc

Mặt trời vẫn chiếu sáng trên cao, nhưng cây hoa thần đã ngừng lời kể về
câu chuyện. của hai anh em trai có ước muốn đã được thánh thần chấp
thuận. Những người đánh lạc đà, thương gia, lữ khách tới sa mạc, La
Mecque hay nước Trung Hoa xa xôi, những người thợ thủ công, khách hành
hương, người chăn cừu, dân du mục, hành khất và những quý ông giàu có...
Tất cả đều bất động trước cây hoa đầy quyến rũ. Họ lặng im để chờ câu
chuyện tiếp theo.

Đột nhiên, một cơn gió lớn thổi đến cuốn theo đám mây cát bụi mù mịt làm
cho mọi người tối tăm mặt mũi, ai cũng tìm chỗ ẩn. Khi trận cuồng phong
dịu đi, mọi người mở mắt ra thì lạ chưa, ốc đảo đã biến mất! Chẳng còn một
cây xanh nào, đám cây bụi cũng biến mất, không sót một giọt nước nào
trong suối. Chỉ còn trơ trọi những mảnh đá khô cằn và cát nóng nhìn hút
tầm mắt. Một giọng nói từ trên trời cao chợt cất lên:

- Ta chính là An - Da - An, chúa của các vị thần đây! Ta đã tạo ra ốc đảo
quyến rũ này giữa sa mạc là thể theo lời thỉnh cầu của anh bạn chữa giày
Masouf. Nhưng thánh Allah vừa mới gọi anh ta về bên người mãi mãi nên
anh ấy sẽ không thể tiếp tục kể chuyện cho mọi người nghe nữa. Ta đã tạo
nên trận cuồng phong vừa rồi để tách cây hoa thần ra làm hàng ngàn bông
hoa nhỏ và gieo rắc nó khắp nơi. Ngay khi chúng rơi xuống cát nóng sa
mạc, chúng đã được phù phép hoá thành đá. Nếu một người tốt bụng tìm
thấy một trong số những bông hoa kia và mang đến cho nó lòng nhiệt tâm
của mình, nó sẽ kể cho nghe một trong số hàng ngàn câu chuyện mà cây
hoa thần đã kể.

An - Da - An đưa một bông hồng đá cho thi sĩ và mọi người đều nghe thấy
giọng của Masouf và người bạn Ali:

Khi ta chết hãy đừng chôn ta

Dưới mộ sâu của nghĩa trang vắng lạnh

Bởi nơi đó quá ư trịnh trọng

So với ta, một kẻ bình thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.