TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 187

- Úi chà, tưởng bở! Thế anh không biết cha mẹ tôi đều là những đôi giày

băng-túp da dẻ tuyệt đẹp và người tôi bằng lie Tây Ban Nha sao?

Quay cãi:

- Hay lắm, nhưng cô nên biết rằng chính tôi đây cũng toàn bằng vàng tâm

đấy nhé! Người sinh ra tôi chẳng phải ai xa lạ, chính là ông thị trưởng thành
phố. Những khi nhàn rỗi, ông ta tiện chơi đủ các vật xinh đẹp và tôi là một
trong các tác phẩm của ông ấy đấy.

Cô ả Bóng hơi dịu giọng xuống một chút và hỏi:

- Anh nói thật đấy chứ?

Quay thề luôn:

- Tôi mà có sai thì từ nay đừng có ai thèm đánh quay này nữa!

- Anh quả là khéo tự đề cao. Nhưng anh nên biết rằng việc này không thể

được. Tôi đã gần như hứa hôn với một chàng chim nhạn. Mỗi lần tôi bay
lên trên không chàng lại thò đầu ra khỏi tổ mà tỏ tình âu yếm. Trong thâm
tâm, tôi đã bằng lòng lấy chàng từ lâu và chúng tôi đã gần như hứa hôn với
nhau rồi, cho nên tôi chẳng thể nào nghe lời anh và xin hứa là chẳng bao
giờ quên anh đâu.

Quay buồn bã thở dài:

- Thế có lẽ cũng đã tốt rồi đấy, nhưng cũng chẳng đủ an ủi tôi đâu cô ạ!

Đó là những lời trao đổi cuối cùng của chúng. Ngày hôm sau, cậu bé con

lấy Bóng ra chơi và đập cho Bóng nẩy lên trên không. Cô ả lao lên như một
con chim. Quay ta thấy Bóng mất hút đi một lúc.

Mỗi lần cô ả quay lại chạm đất là để nẩy vụt lên cao, chẳng biết có phải

tại cô ả muốn nhảy lên tận tổ chàng nhạn hay chỉ là vì tác dụng của chất lie
Tây Ban Nha.

Nẩy đến cái thứ chín, ngang đường cô ả biến mất, không thấy đâu nữa.

Cậu bé con tìm lại mãi chẳng thấy dấu vết gì của Bóng. Cô ả đã mất tích.

Quay thở dài mà than rằng:

- Ta rất biết nàng đi đâu rồi. Ở trong tổ chim nhạn chứ đâu nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.