- Anh nói thế là thế nào?
Tức giận, kéo xả cho cổ cồn một nhát lẹm vào vải và chị thợ giặt loại cậu
cả què sang một bên. Cổ cồn tự nhủ:
- Cùng lắm thì ta hỏi mụ lược vậy.
Gã hỏi lược:
- Chị còn giữ đủ cả bộ răng nên nom tuyệt đẹp. Đã có khi nào chị nghĩ
đến chuyện ở riêng không nhỉ?
Lược đáp:
- Có chứ, tôi đã đính hôn với anh xỏ giày rồi đấy.
- Đính hôn! - Cổ cồn nói với giọng khinh bỉ vì cũng chẳng còn ai mà lấy
được nữa nên gã làm ra bộ rẻ rúng chuyện cưới xin.
Ít ngày sau, cổ cồn sa vào một nhà máy giấy. Nơi đây có vô số giẻ rách
và tất nhiên là giẻ bằng vải mịn đi đằng mịn, thô đi đằng thô. Đứa nào cũng
có lắm chuyện để kể cho nhau nghe. Cổ cồn lại là một trong những cu cậu
ba hoa nhất. Gã huênh hoang:
- Như tớ đây, tớ đã từng có lắm là bạn gái hầu. Chả được ngơi lúc nào cả.
Nhưng phải nói rằng tớ là một cậu công tử đẹp giai, hồ bột ra vẻ lắm nhá!
Tớ có một tên xỏ giày và một mụ lược mà tớ chẳng hề dùng đến. Ôi chao!
Dạo ấy giá mà các anh chị được trông thấy tớ nghiêng nghiêng cái đầu một
tí thì phải biết! Chẳng bao giờ tớ quên được người vợ chưa cưới đầu tiên.
Nàng là một chiếc thắt lưng mịn màng, thanh tao và đáng yêu. Nàng đã vì
tớ mà trẫm mình trong một cái chậu giặt đấy! Một nàng nữa là một ả góa,
chẳng thể nào rời mắt nhìn tớ ra được một lúc, nhưng tớ mặc cho cô ả cứ
thế mà héo hon đi. Cô ả là vũ nữ giỏi nhất ở kịch viện. Chính cô ả đã làm tớ
bị thương như các cậu thấy đây này. Ngay cả mụ lược của tớ cũng cảm tớ
đến nỗi mê mẩn cả tâm thần đi chứ lị! Thất tình đến nỗi rụng tiệt cả răng.
Phải, tớ đã nếm đủ mùi. Nhưng người mà tớ tiếc nhất là cô ả nịt tất, à quên,
cô ả thắt lưng mà vì tớ đã gieo mình vào chậu giặt ấy. Chuyện đó đè trĩu
lương tâm tớ nên bây giờ tớ chỉ mong mau mau hóa kiếp thành giấy trắng.