TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 234

- Ta sẽ cho ngựa mày “đi nào”! - Cu Nhớn nói rồi lấy vồ phang cho con

ngựa của Cu Con một cái vào đầu làm nó lăn quay ra chết, không kịp ngáp.

- Thôi! Thôi! Thế là ngựa tôi đi đứt rồi! - Cu Con than vãn rồi khóc.

Sau đó, anh lột da ngựa, đem phơi khô rồi nhét vào một cái túi, khoác lên

lưng, đem vào trong làng bán.

Đường rất xa, lại phải qua một cánh rừng âm u, bát ngát. Thời tiết bỗng

trở nên xấu một cách ghê gớm. Anh lạc lối, tìm ra đường thì mặt trời đã lặn,
thành ra vào đến làng hoặc về nhà cũng đều bị tối dọc đường.

Ngay cạnh đường có một cái trại khá đẹp, cửa đóng kín mít, nhưng vẫn

có ánh sáng lọt qua các khe.

“Nơi đây chắc hẳn người ta có thể cho mình ngủ đỡ đêm nay”. Nghĩ vậy,

Cu Con đến gõ cửa.

Bà chủ nhà ra mở cửa, nhưng khi biết ý định của anh, bà bèn từ chối, vì

ông chồng đi vắng, bà không thể cho người lạ vào trong nhà được.

Cu Con nói: “Thế thì tôi ngủ ngoài này vậy”.

Bà chủ đóng sập ngay cửa lại.

Ngay gần đấy có một cái đống rơm to. Từ nhà ra đến đống rơm lại có một

cái kho nữa, mái lợp rạ.

Trông thấy cái mái, Cu Con tự nhủ:

- Ngủ trên ấy được đấy, giường ấy mà nằm thì thật là khoái.

Có một con cò đang đậu trên nóc. Nó làm tổ ở đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.