TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 310

- Thế chúng ra hiệu với nhau như thế, ông giáo sư có hiểu được không?

- Hiểu quá đi chứ. Có một buổi sáng ông ta xuống vườn và thấy một cây

tầm ma lớn đang lấy lá ra hiệu bảo một bông hoa cẩm chướng bé, màu đỏ,
như thế này: “Cô xinh lắm, tôi yêu cô tha thiết.” Giáo sư tức giận bèn đánh
vào lá cây tầm ma, tức là đánh vào ngón tay tầm ma, nhưng đâm ngay phải
gai, phồng cả tay và từ dạo ấy trở đi ông ta không bao giờ dám đụng đến
một cây tầm ma nào nữa.

- Buồn cười quá nhỉ! - Cô bé Ida vừa nói vừa cười.

- Ai lại đem những chuyện như thế nhồi vào óc trẻ con bao giờ!

Ông hội thẩm, tính hay gắt gỏng, vừa đến chơi ngồi vào ghế trường kỷ

mà nói như vậy.

Ông ta không ưa anh sinh viên và mắng anh ta luôn vì cái tội cắt những

hình thù ngộ nghĩnh: khi thì cắt một người lủng lẳng trên giá treo cổ, tay
cầm một quả tim, ý giả là một tên ăn trộm tim; khi thì cắt một mụ phù thủy
già đang cưỡi một con ngựa bằng cán chổi và công kênh anh chồng trên
mũi.

Ông hội thẩm không chịu được cái trò trẻ con ấy và đã thêm một lần nữa:

- Ai lại đem những chuyện như thế nhồi vào óc trẻ con bao giờ!

Nhưng cô bé Ida thấy chuyện anh sinh viên kể về hoa ấy thú vị. Lúc nào

em cũng nghĩ đến chuyện ấy và tin là các bông hoa của em rũ đầu xuống
như thế là dĩ nhiên, vì đã nhảy suốt đêm, do đó đâm ra ốm.

Em cầm hoa lên và đến thăm các đồ chơi khác đặt trên cái bàn xinh xắn.

Ngăn kéo đầy những đồ chơi. Trong cái giường búp-bê, con Sophy của em
đang ngủ.

Ida bảo:

- Sophy dậy đi! Đêm nay chịu khó ngủ trong ngăn kéo nhé! Những bông

hoa tội nghiệp này đang ốm. Có lẽ được nằm giường này chúng sẽ đỡ
chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.