Ông nội kể chuyện tài tình lắm. Lối kể của ông thích hợp với cả những
đứa trẻ bé nhất. Ông kể rằng:
- Người thợ cả trèo lên cái bục, nơi treo tấm biển hàng và đọc một bài
diễn văn bằng văn vần, làm như những điều ông nói đều có vẻ nên thơ. Mà
cũng gần như thơ rồi đấy: ba bác thợ đã chung sức đúc nên những câu vè,
và trước khi làm, muốn cho thơ hay, các bác đã uống cạn một cốc rượu pha
đường rõ đầy. Khi bài diễn văn kết thúc, thính giả tứ phía hô to: “Hoan hô!”
Rồi tiếng hát lại vang điếc tai hơn, tiếng vỗ tay lại càng ran lên hơn nữa, khi
anh hề mặc quần áo loang lổ hiện ra trên bục và bắt đầu nhại lại diễn giả.
Anh ta pha trò tuyệt hay. Anh uống rượu mật ong đựng trong những cái cốc
con rồi vứt cốc vào giữa đám đông. Hàng nghìn cánh tay giơ lên để bắt lấy
chiếc cốc. Ông nội giữ được một cái do một người bạn vớ được và cho ông.
Tấm biển hàng quấn đầy hoa được treo trước cửa trụ sở mới của nghiệp
đoàn.
Ông nói kết luận:
- Tuy đã già rồi, chẳng bao giờ ông quên được ngày hội vui ấy.
Dẫu trong quãng đời dài của mình ông nội đã từng được xem khối đám
rước linh đình nhưng chẳng bao giờ ông quên cái đám rước ấy.
Một truyện khác ông vẫn thg kể đi kể lại cho chúng tôi nghe là có lần tất
cả các biển hàng ở kinh đô đã bị tháo khỏi móc.
Hồi còn trẻ, có lần ông nội cùng đi với các cụ thân sinh lên kinh đô chơi.
Đó là lần đầu tiên ông nội được đi đến đấy. Trong các phố, thương nhân
buôn bán tấp nập và hầu như nhà nào cũng treo biển hàng. Những tấm biển
ấy, nếu đừng treo ở nhà ngoài mà bày vào trong nhà thì chẳng khác gì
những bức họa! Giá đem tháo tất cả xuống thì trang hoàng được vô khối là
cửa hiệu.
Trên biển hàng nhà bác thợ may vẽ đủ thứ quần áo. Trên biển hàng hiệu
bán thuốc lá, người ta vẽ mấy chàng trai phì phèo những điếu xì gà to
tướng.