TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 331

Lập tức người ta sửa soạn một cái sân khấu múa rối nhỏ vừa tầm để lợn

có thể xem được. Đầu tiên là diễn kịch, sau đó là tiệc trà, rồi đến mấy trò
chơi trong nhà. Cuộc vui bắt đầu.

Ngựa gỗ đọc một bài diễn thuyết ngắn về những vật bằng gỗ và tính chất

quý phái của con nhà dòng dõi. Xe nôi nói về đường sắt và sức mạnh của
hơi nước. Đấy là những vấn đề tủ của chúng nên chúng nói rất thạo. Đồng
hồ quả lắc thuyết trình một vấn đề chính trị và lớn tiếng kết luận:

- Tích tắc! Thời cơ đã đến!

Công chúng xì xào:

- Có lẽ chị ta không được khỏe lắm thì phải.

Một chiếc gậy bằng song Tây Ban Nha khoe khoang một cách kiêu hãnh

cái đầu bịt sắt và cái tay cầm bằng bạc của nó. Hai chiếc đệm thêu đặt trên
ghế trường kỷ chẳng nói gì, chúng có vẻ dễ thương nhưng đần độn.

Đến mục hài kịch.

Mọi người ngồi xuống xem. Có ý kiến phát biểu là nên vỗ tay và dậm

chân để tán thưởng.

Cái roi da lên tiếng:

- Tôi thì chẳng bao giờ vỗ tay hoan nghênh những người già mà chỉ hoan

nghênh những người chưa “hứa hẹn”.

Một tay hay đùa nói:

- Tôi thì cứ vỗ tay tuốt tuột.

Ống nhổ chen vào:

- Thôi, giờ nào việc nấy!

Mọi người đều tán thành, ai cũng muốn xem hài kịch. Kịch bản không

hay lắm, nhưng diễn xuất khá. Diễn viên nào cũng có ý phô phía nào có
nước sơn đẹp nhất ra, ai diễn cũng tài cả. Nhưng dây buộc con rối hơi thô
một tí, nhưng như thế người ta càng thấy rõ hơn. Con búp-bê cảm động đến
nỗi rơi béng cả cái móc sắt cắm sau đầu, còn lợn ta thì cũng hài lòng đến
nỗi định tặng cho một diễn viên một cái gì đấy. Theo thói quen của nó, nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.