TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 343

Ngày tháng trôi qua, chẳng có ma nào trèo lên nhà kho và nếu có người

lên đến nơi cũng chỉ là để đem vứt đầy vào những chiếc hòm lớn. Thông ta
đành phải tin là mình đã bị quên hoàn toàn.

Nó tự nhủ:

- Ngoài kia, đông đã đến nơi rồi. Đất đã cứng ra và phủ đầy tuyết. Giờ thì

người ta không đem trồng mình được nữa rồi. Tất nhiên là mình phải ở đây
đến tận mùa xuân. Tất cả đều tuyệt mỹ và loài người cũng tốt thôi. Giá cái
kho gớm ghiếc này bớt tối một chút thì hay quá! Chẳng có lấy một chú thỏ
nào! Trong rừng khi tuyết rơi và đàn thỏ chạy ngang qua thật là vui… Thế
mà hồi đó mình lại đâm cáu khi chúng nhảy qua ngọn mình. Chốn này quả
là hoang vu đáng sợ.

- Chít, chít! - Một con chuột nhắt vừa kêu vừa nhảy nhót đến gần thông,

một con nữa theo sau, cả hai đều đánh hơi rồi trèo lên cành thông. Chúng
xuýt xoa:

- Rét đâu mà rét khiếp thế. Nếu không rét thì ở đây cũng sướng đấy chứ,

phải không bác thông già?

Thông đáp:

- Ta đâu đến nỗi già, còn khối kẻ già hơn ta.

- Thế bác ở đâu đến đây? Bác biết gì nào? Hãy tả những danh lam thắng

cảnh trên trái đất cho chúng tôi nghe. Bác đã đi đến những nơi đó chưa?
Bác đã được đến cái chạn đựng đầy pho-mát trên các ngăn, có đùi lợn sấy
lủng lẳng treo trên nóc, nơi có thể khiêu vũ trên những cây nến làm bằng
mỡ, nơi mà khi vào thì gầy, khi ra thì béo nung núc không?

- Không, ta không biết nơi ấy. Nhưng ta biết cánh rừng có mặt trời lấp

lánh và chim muông ca hát.

Thông kể cho chuột nhắt nghe cuộc đời niên thiếu của mình. Chưa bao

giờ chúng từng được nghe một chuyện như vậy, chúng dỏng cả tai lên,
miệng nói:

- Bác biết thật đến là nhiều chuyện. Sao bác sướng thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.