những dây xích giấy óng vàng. Không hiểu vì sao, nhưng những vật đó bao
giờ cũng bốc lên mùi keo dán và mùi nhựa thông.
Cha mẹ tôi nói với tôi rằng suốt buổi tối hôm đó là một buổi tối hoàn
toàn đặc biệt. Muốn đợi cho một buổi tối như thế, cần phải sống thêm một
trăm năm nữa. Mà điều đó thì hầu như không ai đạt được.
Tôi hỏi cha tôi rằng buổi tối “đặc biệt” nghĩa là thế nào. Cha tôi giải thích
cho tôi rằng người ta gọi buổi tối đó như thế là vì nó không giống tất thảy
mọi buổi tối khác.
Thực vậy, cái buổi tối mùa đông trong ngày cuối cùng của thế kỷ thứ
mười chín không giống hết thảy mọi buổi tối khác. Tuyết rơi chậm rãi và rất
bệ vệ, những bông tuyết lớn đến nỗi tưởng chừng từ trên trời đang rơi
xuống thành phố những bông hoa trắng xốp và ở phố nghe rõ tiếng ngựa rè
rè của các xe chở khách.
Khi tôi trở về nhà thì cây thông đầu năm lập tức được thắp sáng và trong
phòng những ngọn nến bắt đầu lép bép một cách vui vẻ như thể chung
quanh tôi những vỏ quả keo khô đang nổ liên tiếp.
Bên cạnh cây thông có một cuốn sách dày: quà của mẹ tôi cho tôi. Đó là
những truyện cổ tích của Andersen.
Tôi ngồi xuống dưới cây thông đầu năm và giở cuốn sách. Trong cuốn
sách có rất nhiều tranh in màu phủ bằng giấy thuốc lá. Để xem kỹ những
bức tranh còn ướt mực ấy tôi phải thận trọng thổi tờ giấy mỏng đó cho lật
lên.
Trong tranh, tường những lâu đài tuyết lấp lánh ánh pháo hoa, những con
thiên nga bay lượn trên biển cả có những ánh mây hồng soi bóng và những
chàng lính chì một chân đứng gác giữ chặt cây súng dài.
Tôi bắt đầu đọc và đọc say mê đến nỗi những người lớn phải bực mình vì
hầu như tôi chẳng còn chú ý đến cây thông được trang hoàng đẹp đẽ.
Trước tiên, tôi đọc truyện cổ tích về anh lính chì giàu nghị lực và cô vũ
nữ bé nhỏ, kiều diễm, rồi đến truyện Nữ chúa tuyết. Lòng tốt kỳ diệu và