TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 290

- Cùng nhau cạn chén nào! Rượu mật ong pha với bia xứ Bremen. Xin

mời ngài chạm cốc với chúng tôi.

Hai chị hậu bàn bưng khay ra cúi chào quan khách rồi rót rượu.

- Rượu gì thế này nhỉ?

Ngài hội thẩm tự hỏi, không dám uống. Người ta mời chào ghê quá nên

buộc lòng ngài đánh phải uống vậy. Có người bảo ngài say rượu, ngài bèn
tin ngay lập tức và nhờ thuê hộ một cái xe ngựa. Nghe thấy ngài nói thế, họ
lại cứ tưởng ngài nói tiếng Nga. Ngài chưa hề tiếp xúc với hạng người thô
lỗ đến thế bao giờ. Tưởng như đất nước lùi lại thời tà giáo, ngài nghĩ thầm:

- Đây đúng là giờ phút rùng rợn nhất đời mình.

Lúc đó, ngài nảy ra ý định chui xuống gầm bàn và bò ra cửa. Ngài bò ra

gần đến nơi thì họ trông thấy, tóm cẳng ngài lại, thế là đôi giày tụt ra khỏi
chân và phép lạ biến mất.

Ngài hội thẩm nhìn thấy rất rõ một cái cột đèn đang chiếu sáng trước mặt

và phía sau là một tòa nhà lớn. Ngài nhận ra nó và cả những ngôi nhà bên
cạnh nữa. Như trên đã nói, ngài đang ở phố Đông. Quỳ trước một cái cửa,
ngài trông thấy một người tuần canh đang ngủ ngay trước mặt ngài. Ngài
kêu lên:

- Trời ơi, sao mình lại nằm ở giữa đường thế này mà ngủ nhỉ? Giữa ngay

phố Đông. Đèn ơi, cám ơn mày nhé! Gớm thật! Uống có một cốc rượu pha
đường mà khiếp thế đấy.

Hai phút sau ngài đã lên xe ngựa trở về Christian’s Haven. Ngài nhớ lại

những mối lo âu, khổ ải vừa trải qua và thầm khen cuộc sống thực tại đầy
hạnh phúc đã chứng minh cho ngài thấy rõ: Thời đại chúng ta chưa hoàn
hảo lắm, nhưng cũng còn hơn cái thời đại ngài đang sống lúc nãy nhiều.

*

* *

Bác tuần canh gặp chuyện lạ

Bác tuần canh reo lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.