TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 312

Nhưng các hoa không muốn đến. Âm nhạc vẫn tiếp tục, Ida không cầm

lòng nổi nữa. Em tuồn ra khỏi giường, nhẹ nhàng buớc đến tận cửa và nhìn
vào phòng bên cạnh. Ôi chao! Em được xem thích quá!

Trong ấy không có đèn ngủ, nhưng ánh trăng chiếu qua cửa sổ sáng vằng

vặc như ban ngày.

Dạ hương lan và uất kim hương xếp thành hai hàng trên sân nhà; trên cửa

sổ chỉ còn chậu hoa trống không. Các hoa đang nhảy vòng tròn giữa phòng,
bông nọ nắm lấy những lá xanh dài của bông kia. Một bông bách hợp vàng
đang chơi dương cầm. Chắc bé Ida đã trông thấy nó trong vụ hè vừa rồi, em
còn nhớ rõ ràng câu anh sinh viên nói về nó: “Kìa, nom cứ như cô Lina ấy!”

Lúc ấy mọi người đều cười, nhưng giờ đây Ida cũng cảm thấy bông hoa

to màu vàng ấy trông giống cô Lina thật.

Tư thế chơi đàn của hoa chẳng khác gì cô thiếu nữ ấy. Khuôn mặt trái

xoan cũng nghiêng bên này nghiêng bên nọ và cái đầu cũng gật gật đánh
nhịp.

Không ai trông thấy Ida. Một bông hoa kỵ phù lam dài từ mặt bàn để đồi

chơi đi đến chỗ giường búp-bê, vén tấm rèm che các bông hoa ốm lên.

Chúng liền đứng dậy ngay lập tức và ra hiệu muốn nhảy với các hoa

khác. Chúng thích nhảy quá trông không còn vẻ gì là ốm yếu nữa.

Bỗng nhiên hình như có cái gì rơi từ trên bàn xuống. Đó là những “que lễ

Mùa chay” vừa mới nhảy xuống đất. Chúng cũng tự coi là hoa như ai.

Trên đầu mỗi que có buộc một con búp-bê nhỏ bằng sáp, đầu đội một

chiếc mũ rộng bè ra, giống hệt như mũ ông hội thẩm. Các que nhảy giữa
đám hoa bằng ba cái cẳng đỏ của chúng.

Chúng làm ồn cả lên, vì chúng nhảy điệu Mazurka

[42]

. Các hoa khác

không biết nhảy điệu ấy, vì hoa nhẹ quá, không dậm nhịp chân được.

Con búp-bê bằng sáp vươn mình lên, quay trên các bông hoa giấy cài ở

thắt lưng. Nó kêu:

- Ai lại đem những cái dại dột như thế dạy cho trẻ con bao giờ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.