TRUYỆN CỔ ANDERSEN - Trang 528

IV

Một đêm khuya về mùa đông, sau giờ tan hát. Thời tiết khủng khiếp, một

trận bão tuyết nổi lên làm cho ít người dám ra ngoài. Bà cô tôi đi xem hát,
còn tôi thì dẫn bà cô tôi đi và dẫn bà về. Nói là “dẫn” cũng hơi quá, vì đi
một mình cũng đã khó nhọc lắm rồi, còn có thể dẫn ai được kia chứ! Các xe
ngựa đều đã có khách. Nhà bà tôi ở đầu thành phố, còn nhà tôi thì ở gần rạp
hát.

Chúng tôi cất bước rất khó nhọc, chân giẫm trong tuyết, giữa cơn bão.

Tôi đỡ bà cô tôi, khi thì nhấc bà lên, khi thì đẩy bà đi. Chúng tôi chỉ ngã có
hai, ba lần. Chúng tôi đi đến cửa nhà tôi và dừng lại để rũ tuyết. Chúng tôi
đã rũ cả trên thang gác rồi, tuy thế, cũng còn khá là tuyết để rắc đầy phòng
đợi.

Chúng tôi cởi áo khoác ngoài ra. Bà chủ nhà của tôi cho cô tôi mượn đôi

tất khô và một chiếc áo choàng. Bà ta bảo cần phải mặc cho ấm và nói thêm
rằng thời tiết như thế thì bà cô tôi không nên về nhà. Bà mời bà cô tôi ngủ
trong phòng của bà, còn bà sẽ ngủ trên chiếc ghế đệm dài, gần cái cửa sổ
thông sang buồng bên cạnh vẫn thường khóa chặt.

Lửa bắt đầu cháy trong bếp lò. Bà chủ nhà đặt một ấm trà lên bàn, gian

buồng nhỏ bé của tôi trở nên ấm cúng. Nhưng dù sao cũng không bằng nhà
bà cô tôi, mùa đông có rèm dày che cửa, có hai lần thảm trải trên sàn. Ở nơi
ấy như ở trong một cái chai có hơi ấm và nút kín. Tuy nhiên, như tôi đã nói,
ngồi ở trong buồng tôi, cũng không đến nỗi khó chịu lắm. Ngoài trời, gió
thổi điên cuồng.

Bà cô tôi bắt đầu kể chuyện. Bà kể, kể mãi, tôi thấy sống lại thời thanh

xuân của bà, ông chủ lò rượu bia và tất cả những kỷ niệm lâu năm của bà cô
tôi.

Bà nhắc đến ngày tôi mọc chiếc răng đầu tiên và niềm vui của gia đình

tôi lúc ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.