TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO - Trang 128

sau khi nghe được mấy lời ấy; gương mặt tươi tỉnh hẳn lên, nàng nói với
giọng run run vì sung sướng, cảm động: "Thật thế hở mẹ? Nếu vậy bệnh
con sẽ lành và con không còn lo buồn gì nữa!". Rồi nàng trỗi dậy gọn gàng
như người vô sự.
Nửa tháng sau, khi sức khẻo gần bình phục, Ma Ðăng Dà đã thuộc làu làu
bài mật ngữ. Nàng còn chờ một thời gian ngắn cho trong người thật mạnh
sẽ thi hành ý nguyện, lòng chứa chan hy vọng, tin chắc thế nào mình cũng
đắc thắng bằng hai lợi khí: nhan sắc và thần chú nhiệm mầu. Rồi, một buổi
sớm mai, nàng trang sức rất đẹp, sắm sẵn những thức cúng dường để gợi ý
trung nhân. Nhưng bóng ác càng cao, Ma Ðăng Dà càng nhìn trông mỏi
mắt và cuối cùng phải thất vọng, vì đã quá ngọ mà vẫn vắng bóng hành
khất của chư Tăng. Hoài công chờ đón như thế đến bốn năm hôm, hỏi ra
nàng mới biết lúc này vào đầu mùa mưa, chư Tăng theo lệ thường mỗi năm
phải ăn cư một chỗ trong vòng ba tháng. Nghe được tin ấy, nàng âu sầu khổ
não, song cũng phải dằn lòng đợi dịp, không biết phải làm thế nào.
Lá tươi rồi héo, hoa nở rồi tàn, cảnh vật âm thầm biến chuyển mau lẹ theo
cánh thời gian, thấm thoát đã đến ngày chư Tăng mãn hạ. Ðối với nàng Ma
Ðăng Dà, ba tháng thật là mấy năm trường đằng đẳng! Nhưng việc sẽ đến
tất phải đến, hôm nay nàng sẽ cảm thấy sống dậy một mùa xuân tươi đẹp
mùa xuân ở cõi lòng. Từ sáng sớm, những thức cúng dường đã được sắp
đặt đâu vào đấy. Công việc xong xuôi, Ma Ðăng Dà đến trước gương trang
điểm, vừa đọc nhẩm mấy câu Phạm chú. Vẻ vui tươi đắc ý hiện rõ trên mặt
nàng. Giai nhân lồng bóng trong gương, hai dáng xinh đẹp in nhau, phưởng
phất như cành hoa Tịnh Ðế. Khi ánh nắng mai chiếu vào song cửa, trên con
đường vào thành, hình dáng của đoàn Sa Môn đi khất thực lần lần lộ rõ và
cũng lại gần, Ma Ðăng Dà vô cùng mừng rỡ, định thỉnh riêng ông A Nan
đến trước nhà để tiện bề dùng huyển thuật. Nhưng lần này nàng rất ngạc
nhiên, vì không thấy vị Tỳ kheo trẻ tuổi theo hầu Ðức Phật. Thêm một điều
lạ: chư Tăng cùng đi thẳng, không dừng lại từng nhà để thọ cúng như mọi
khi. Ma Ðăng Dà để ý nhìn từng vị Sa Môn lần lượt đi qua, nhưng cũng
không thấy người mình muốn gặp. Mỗi nỗi buồn vô tả xâm chiếm tâm
nàng, khi vị Sa Môn cuối cùng vừa đi khuất. Nàng để rơi mình xuống ghế,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.