TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO - Trang 24

sao nỡ hành hạ ta đến nông nỗi này".
Càng mệt, càng thở, hơi thở càng lúc càng ngắn dần; thở bằng mũi không
kịp, hắn phải há miệng để thở phụ, trong giờ phút mạng cùng tuyệt vọng ấy,
bỗng một bầy ong mật bay ngang qua làm rơi vào miệng hắn 5 giọt mật...
Hắn ta chíp ngay, chắp chắp thấy ngon ngon... mê tít... và trong giây phút,
quên mất bao nhiêu sự nguy nan đang bao vây hắn...[1]
Người ta có thể quên bẳng đi được tất cả bao nhiêu khổ sở, đau đớn, khi
người ta nhận được chút ít an ủi bằng Danh lợi, Tiền tài, Sắc đẹp, Tiếng
khen, Ăn ngon, Ngủ kỹ.
Chỉ vì năm giọt mật "Ngũ dục" không đáng giá trong lòng lúc dục vọng
đang khao khát trông chờ, mà người trong giếng có thể quên đi được bao
nhiêu sự nguy hiểm đang bao bọc quanh mình; loài người vì năm món dục
lạc mà quên đi tất cả những gì khổ não, tạm bợ, mạng sống không khác nào
như chỉ mành treo chuông!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.