nhiều tác giả
Truyện Cổ Phật Giáo
MỤT GHẺ NÓI TIẾNG NGƯỜI
Ðời Ðường vua Ý Tôn ở đất Trường An có một nhà sư mắc phải bệnh cùi,
hằng ngày thất tha thất thiểu trong bộ quần áo lang thang, mặt mày khô đét,
thân hình gầy còm, tay chân lở lói, ai trông thấy cũng gớm nhờm.
Thỉnh thoảng, một vài người vì động lòng trắc ẩn, biếu cho chút ít quà bánh
không đáng giá, ngoài ra không ai buồn đả động đến, hoặc hỏi han điều gì
cả, vì vậy chẳng ai biết nguyên quán nhà sư ở đâu. Một hôm, trên con
đường lớn xuôi về cổng chùa An Quốc, nhà sư tình cờ gặp Ngộ Ðạt, lúc ấy
chưa phải là một tu sĩ nổi danh.
Thấy người đồng đạo trong cơn hoạn nạn, Ngộ Ðạt quá đau thương cố
thỉnh về ở với mình. Trước tâm tình chân thật, lời lẽ thiết tha của Ngộ Ðạt,
nhà sư nhận chịu. Ngộ Ðạt rước về chùa, kính như bậc thầy, hết lòng cung
phụng. Mỗi ngày sáng dậy, Ngộ Ðạt lấy nước nóng, rửa lau ghẻ lở, tuyệt
đối không tỏ vẻ gì nhờm gớm cả. Sau một thời gian khá lâu, nhà sư từ giã
ra đi, Ngộ Ðạt tỏ lòng quyến luyến, cầm cọng lắm lời, nhưng nhà sư không
đổi ý. Thấy thế Ngộ Ðạt thiết tha xin theo để sớm hôm giúp đỡ, nhà sư
cũng từ chối nốt, bảo rằng: "Trên đường danh đức, ông ngày sau sẽ được
hiển đạt, ông nên ở lại, đừng nghĩ việc theo tôi mà phải trôi nổi bình bồng,
mai một khả năng siêu tuyệt của mình". Nhưng điều này nên để dạ: "Hãy
cẩn thận trong khi hưởng thụ những phần hưởng danh dự, vì nó có thể làm
tổn thương đạo niệm của mình. Tôi hết sức cảm nghĩa tốt của ông, vậy nếu
sau nầy có bị tai nạn gì hãy nhớ qua đất Tây Thục, xứ Bành Châu, núi Trà
Lung mà tìm tôi. Cứ đến lưng chừng núi, chỗ có hai cây tòng to tục gọi là
"Song tòng lãnh" chúng ta sẽ gặp nhau".
Dặn dò xong, nhà sư từ biệt, Ngộ Ðạt rơm rớm nước mắt, trông theo đến
khi khất bóng mới quay gót trở về.
Ngày qua tháng lại, Ngộ Ðạt đến thời kỳ hiển đạt. Bấy giờ ở kinh đô, người
người đều quen biết và khâm phục danh đức của Ngài. Một vị sư có tài, có
đức, giảng pháp hay, hiểu biết rộng, tiếng tăm vang dậy khắp nơi.