TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO - Trang 58

Vua Ý Tôn qua nhiều lần thăm dò, trải bao cơn thử thách, mới chịu thỉnh
Ngài vào cung giảng đạo. Cách ít lâu lại phong Ngài lên làm Quốc sư và
ban cho một pháp tòa bằng gỗ trầm thơm quí. Danh vọng này còn danh
vọng nào hơn! Một hôm, nhân lên ngồi trên ghế trầm, nghĩ mình tài đức ai
bằng, vua kiêng, quan phục, trăm họ kính nhường, Ngộ Ðạt thấy thật không
còn nấc thang nào cao hơn nữa. Lòng tự đắc dâng lên tột độ, bỗng nghe xây
xẩm mặt mày, Quốc sư vội bảo đồ đệ dìu vào phương trượng, nằm mê man
suốt hai ba giờ mới tỉnh lại. Cảm nghe trong mình khó chịu biết đã thọ
bịnh, chợt rờ xuống gối nghe đau vén quần lên, thật là hết sức kinh ngạc.
Một mụt ghẻ giống tạc như mặt người, có mày mắt, miệng, tai, mũi đủ cả.
Ghê tởm quá! Kinh sợ quá! Quốc sư ngất đi, các đồ đệ kêu vực mãi mới
mở mắt, bỗng nghe dưới mụt ghẻ nghiến răng, đau buốt thấu xương, khổ sở
quá không phương gì cứu chữa. Các danh y và Quốc y đều được vua mời
đến chữa cho Ngài, mà mỗi lần thoa thuốc men là mỗi lần chết giấc chớ
không thấy thuyên giảm phần nào cả. Nhưng lạ, hễ mỗi lần đút thịt vào thì
lại thấy mụt ghẻ ăn ngay và lại nghe trong mình êm ái dễ chịu. Thật là một
quái bệnh xưa nay chưa từng thấy. Các danh y, quốc y đều thúc thủ lăn lóc
chịu khổ sở mãi như thế đến hơn tháng trời, nằm nghĩ cuộc đời chả ra chi,
thân như bọt nước thoạt có, thoạt không, thoạt còn, thoạt mất, đáng ghê sợ.
Nhân nhớ đến vị sư bịnh khi xưa, ôn lại những lời dặn dò thiết yếu, Quốc
sư sực tỉnh, bèn cố gắng một thân bị đau nhức, cắn răng lần mò qua đất Tây
Thục, xứ Bành Châu.
Vất vả khổ sở suốt mấy tuần mới đến chân núi Trà Lung. Bởi đường dốc
quanh co, nên mãi đến lúc hoàng hôn mới tìm ra được dấu. Kìa hai cây
tòng đà lộ bóng, nhưng vị sư đâu chẳng thấy hình dạng; nếu không tìm gặp,
thì đêm nay không khỏi dả thú nhai xương giữa chốn rừng núi hoang vu,
không một bóng người thấp thoáng. Ngộ Ðạt đang ngơ ngác đoái nhìn bốn
phía, lòng những lo sợ bồi hồi, thì may quá, hình bóng thân yêu và quen
thuộc khi xưa của vị sư, bỗng hiện ra trong một gộp đá gần đấy. Một tiếng
kêu rú thất thanh vì mừng, Ngài Ngộ Ðạt bất chấp đau đớn, chạy lại và leo
nhanh lên gộp đá, ôm choàng lấy vị sư hỏi han rối rít. Khi bộc lộ hết những
nổi vui mừng, khao khát của mình rồi, Ngài bèn kể bằng nước mắt sự khổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.