TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO - Trang 68

bền. Ôi, mẹ nàng còn đâu nữa để an ủi nàng trong phút đau đớn này. Tìm
đâu ra tình thương cao cả và đằm thắm như tình mẹ yêu con.
Nhưng mắt nàng vừa chạm phải một ánh sáng xa xăm. Ừ, trăng đã lên ánh
sáng dịu hiền đã lan tràn trên cảnh vật. Nàng cố tìm trong trí nhớ và chắc
rằng một tình thương bao la như ánh trăng hiền hậu vẫn còn có ở đời này.
Ðâu đó, người ta ca ngợi tình thương. Phải rồi, tình thương của bực giác
ngộ ra đời, thấm nhuần muôn vật. Mắt nàng sáng lên, như nhìn thấy ngôi
sao cứu tinh hiện lên ở chân trời rực rỡ. Người đang gieo rắc tình thương
cao rộng bao la, chính là bực giác ngộ, là Phật đà. Tình thương nhân thế
mong manh, nhưng tình bác ái của đạo Vàng vẫn trường cửu và bao la cao
rộng. Nụ cười thế nhân mong manh quá, nhưng nụ cười Ðức Phật còn mãi
hiền hậu với tất cả mọi loài. Nụ cười ấy có một cái gì giống với nụ cười mẹ
yêu con tha thiết. Nàng thấy rõ: trú địa an tịnh là dưới ánh đạo Vàng mà
Ðức Phật còn đang gieo rắc quanh Ngài. Nàng sẽ đến dưới tình thương Ðức
Phật.
Tìm được nơi nương dựa cho tâm hồ, nàng thấy lòng nàng êm tịnh. Ngày
mai, nàng sẽ đến với tình thương cao cả của Ngài, và như đứa con thơ,
nàng sẽ được an lành dưới nụ cười êm dịu của người mẹ hiền.
Sáng hôm sau, trời mới tinh sương, Liên Hoa đã vội vàng lên đường.
Ðường về Cấp Cô Ðộc không xa nhưng nàng muốn đến nơi trước giờ ngọ
nắng nung người. Nàng đi với một lòng tin tưởng ở Ðức Phật Từ Bi không
bến hạn của Ðức Thế Tôn. Mặt trời lên cao, trời đã bắt đầu nóng nực. Nàng
Liên Hoa đi nhanh hơn để mau tới đích. Ðược hơn một nửa đường, thì mồ
hôi đã thấm ướt áo nàng. Ghé vào một bóng cây to che rợp một hồ sen
nước trong như gương, nàng ngồi nghỉ, nước hồ trong quá, nàng đứng lên
lại gần vuốt mớ tóc lại để rửa mặt. Nước hồ mát rượi, nàng thấy khỏe
khoắn và an lành. Vén tà áo sang bên, nàng bỗng thấy trong gương nước hồ
trong, mặt nàng duyên dáng tươi lành in trên nền trời xanh biếc, nàng còn
trẻ, tóc nàng còn xanh lắm và môi nàng còn thắm như son. Nàng còn xuân
quá! Rồi đây xuất gia đầu Phật, nàng đứng yên suy nghĩ - rồi mớ tóc sẽ còn
đâu. Sống trong cảnh thanh đạm của người tu hành, nàng thấy còn sớm quá.
Ðể năm năm sau cũng còn chưa muộn. Nàng còn trẻ và đẹp biết chừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.