TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO - Trang 79

nên tội gì mà nay sanh đứa con đại ngỗ nghịch đến nỗi toan giết cha giam
mẹ để đoạt ngôi? Nay con được may mắn gặp Phật, nguyện Ðức Như Lai
cứu độ cho con xả báo thân này để được sanh vào thế giới nào đừng gặp
nghịch tử và chịu những điều oan khổ như ngày nay.
Ðức Thế Tôn dịu lời an ủi: Hoàng hậu hãy bình tĩnh để nhớ lại chuyện xưa.
Khi Hoàng hậu chưa sanh Thái tử thì Ðại vương và Hoàng hậu đêm ngày lo
buồn, cầu các vị thần linh để mong sanh con quý.
Vì lòng quá tin tưởng nên một đêm kia Ðại vương chiêm bao thấy thần
mách bảo: "Trên núi cao cách thành mấy dặm có vị tiên nhân đương tu trên
ấy, khi xả báo thân sẽ đầu thai vào làm con bệ hạ". Lúc tỉnh lại Vua thuật
lại cho Hoàng hậu nghe và truyền xa giá đưa đi, đến nơi quản nhiên thấy vị
tiên nhân đang tỉnh tọa dưới gốc cây, vua quỳ làm lễ, và đem việc mình cầu
tự cùng điềm chiêm bao mà thưa với đạo sĩ. Vị đạo sĩ nghe xong, nhập định
một lúc lâu, rồi bảo: "Quả có như vậy, song tôi còn ba năm nữa mới ly khai
được xác thân này, vậy bệ hạ hãy chờ". Vua nghe xong, buồn rầu thưa lại:
"Mạng người vô thường đâu có hẹn được, xin ngài từ bi cho tôi mau mau
được như nguyện, nếu chờ ba năm lâu quá, biết tôi còn sống mà đợi được
chăng?" Vua nằn nì rất lâu mà không được; phần quỳ đã mỏi gối, ông liền
nổi sùng bảo sẵng: "Trẫm làm vua trong một nước, chủ trị cả giang sơn,
Ngài tuy tu hành song cũng ở trong đất nước của Trẫm, nay Trẫm đã hết lời
yêu cầu, nếu Ngài không nghe chắc không được". Ðạo sĩ ngậm ngùi sẽ bảo:
"Mạng tôi chưa chết Bệ hạ lấy thế lực áp bức tôi nếu tôi không nghe chắc
sẽ nguy hại, song tôi nghe thì khi vào làm con bệ hạ tôi sẽ hại bệ hạ mà
đoạt ngôi thật là đáng tiếc". Ðạo sĩ nói xong tự giận mà chết; và bắt đầu
Hoàng hậu có thai, nhưng vua rất buồn vì câu nói và cái chết của Ðạo sĩ
vẫn ám ảnh trong lòng.
Chẳng bao lâu Hoàng hậu sanh Thái tử, vua đem việc ấy bàn với Hoàng
hậu cả hai đồng tìm quẳng con từ lầu cao rơi xuống, cố cho Thái tử chết,
nhưng Thái tử chỉ gãy một ngón tay mà lại lớn rất mau, diện mạo càng lớn
càng đẹp đẽ oai nghiêm, tư chất lại thông minh khác thường, làm cho vua
và Hoàng hậu yêu quý như ngọc minh châu mà quên lần câu chuyện cũ.
Tiếng Phật êm dịu như tơ đàn la miên, Vi Ðề Hoàng hậu vừa nghe vừa nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.