nhiều tác giả
Truyện Cổ Phật Giáo
NGƯỜI MÙ RỜ VOI
Thuật giả: Hoàng Minh
Các lối tuyên truyền xảo trá làm sao lung lạc được kiến thức loài người,
một khi mọi người đã biết đem Chánh Pháp giác ngộ nhau.
Thuở xưa, có một vị quốc vương tên là Cảnh Diện, tánh tình thuần hậu,
nhân đức ít ai bằng. Về phương diện chánh trị thì Ngài thi hành những điều
lợi ích cho dân chúng, và Ngài thường đem Phật pháp để giáo hóa nhân
dân, nên trong thời kỳ ấy trình độ đạo đức của mọi người lên mức khá cao;
vì thế từ trong triều cho đến ngoài dân sự đều đặng thái bình an lạc.
Nhưng trong thời kỳ ấy, trong triền còn một vài vị đại thần, tôn thời ngoại
đạo, tin tưởng theo bọn tà sư do đó thường tranh luận với nhau; rốt cuộc ai
cũng chấp thủ cho sự kiến giải của tôn giáo mình thờ, lý thuyết chủ nghĩa
mình theo là đúng cả. Muốn chấm dứt tình trạng đó, nên vua thường suy
tính và tìm tòi một mưu chước gì, để cảm hóa những vị đại thần kia trở về
đạo giác ngộ cứu cánh của chư Phật, và nhận thấy những sự kiến giảIicủa
mình lâu nay là sai lầm.
Thì một hôm, các vị cận thần được lệnh phải đi tìm những kẻ mù từ thuở
lọt lòng, đem về cho vua. Ðược tin ấy, các quan trong triều cũng như dân
chúng, ai nấy đều sanh nghi: vua sẽ thi hành những điều gì mới lạ chăng?
Sau hai ba ngày tìm kiếm, các vị đại thần dẫn về một tốp người mù. Người
nầy vịn người kia, người kia nắm kẻ nọ đi vào sân rồng, trong lòng anh nào
cũng hồi hộp, không biết việc sắp xảy đến phước hay họa.
Sau khi nhìn qua tốp người mù, vua liền lớn tiếng truyền cho quần thần hay
rằng: "Bổn ý của Trẫm là muốn thử xem mấy người mù này có biết mình
dáng con voi ra sao không? Vậy các người sai thị vệ dẫn họ đến chuồng
voi, ra lệnh quản tượng kềm voi cho chắc chắn, đặng mỗi người lại gần rờ
xem cho kỹ lưỡng, rồi dắt tất cả về đây để phúc tấu. - Nếu kẻ nào tả đúng
hình dáng con voi, thì Trẫm sẽ trọng thưởng".
Tốp người mù nghe thế, đều lộ vẻ vui mừng - lòng tự hẹn với lòng sẽ rờ