Vua nghe nói kinh hồn chấp tay niệm Phật và sám hối, rồi liền mời Hòa
thượng vào chùa mà hỏi rằng: "Ngài đã tiên tri được như vậy, vì sao còn ăn
lầm bánh thịt chó mà không biết?".
Ngài Chí Công bèn đáp rằng: "Muôn tâu Bệ hạ! Bần tăng có ăn đâu!"
Tâu rồi Ngài liền thỉnh vua ra sau vườn, dạy người đào lấy bánh thịt chó
lên, thấy vẫn còn đủ 120 cái. Hòa thượng bèn lấy nước Tịnh thuỷ phun vào,
tức thì mỗi mười bánh hiệp lại thành một con chó, hình thể vận động như
thường.
Vua thấy vậy thất kinh, mới biết pháp lực thần thông của Ngài Chí Công
thiệt là cao cường quảng đại, liền trở vào chùa hết lòng lễ sám hối những sự
lỗi lầm. Từ ấy Võ Ðế càng yêu mến Hòa thượng Chí Công hơn ngày trước
nữa; trái lại bà Hy Thị thấy thế lại càng giận thêm, nên khiến kẻ hầu hạ đến
chùa lấy kinh sách đem ra đốt hết.
Ðến niên hiệu Thiên Giám, bà mang bệnh nặng rồi phải từ trần, rồi bào thai
làm con rắn mãng xà ở sau hậu cung ẩn mình không cho ai thấy, thừa khi
ban đêm, bà lại mách điềm chiêm bao cho vua Võ Ðế hay rằng: "Khi thiếp
còn sống ăn ở bất nhân, tổn vật hại người, làm điều tham độc. Vì cớ ấy nên
nay thiếp phải làm thân mãng xà, thân đã dài, vóc lại lớn, bò lết không nổi,
đói không có chi ăn, khát chẳng có chi uống, cực khổ nhiều bề, còn mỗi
trong chân vảy lại có thứ độc trùng đeo vào cắn rứt da thịt, đau thắt ruột
gan thật là khó chịu! Thiếp nghĩ vì thiếp cùng Bệ hạ vẫn là tơ duyên chỉ nợ,
tình vợ nghĩa chồng, mà nay thiếp bị đọa ra thân súc sanh thế này, Bệ hạ nỡ
nào hưởng thọ phú quý một mình mà không tìm phương chi cứu thiếp, nên
xin Bệ hạ từ bi thỉnh thầy làm chay độ giải cho thiếp, may nhờ Phật pháp
hộ trì, thoát ra khỏi vòng ác báo, thì thiếp cảm ơn đời đời".
Vua Võ Ðế nghe rồi, bèn thức dậy rầu rĩ khóc lóc một hồi; sáng ra liền
truyền lệnh rước các thầy Sa môn nhóm tại điện mà hỏi rằng: "Vậy trong
hàng chư tăng, ai có phép chi cứu giải Hoàng hậu khỏi điều tội khổ
chăng?".
Hòa thượng Chí Công tâu rằng: "Muôn tâu Bệ hạ! Tội của Hoàng hậu rất
nặng, xin Bệ hạ hãy thiết lập đàn tràng lễ bái sám hối, thì mới cứu được".
Vua Võ Ðế bằng lòng, liền cầu Hòa thượng Chí Công soạn ra mười quyển