TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 50

nhỏ bằng bàn tay nó làm cho bà có cảm giác rằng trước khi bà mặc nó, bà
không biết một vài đức tính của bà; có thứ nhẫn đeo vào ngón tay một tí thì
thấy mình có giá trị nhiều hơn lên. Ngoài những thứ ấy ra, về riêng phần
Hải, Hải lại thấy những cửa hiệu ấy có những ca vát tốt khác hẳn những “
ca vát rayonne” chỉ có đồng hai một cái. Có những thứ lược bằng sừng mà
trong suốt như thuỷ tinh; có những thứ “ cau de cologne” để xức tóc bởi vì
lúc nằm giường hay lúc đi lại tóc cũng phải cho thơm và mượt.

Chứ không ư? Người đàn ông, ở ngoài phố cũng cần phải ăn bận cho xứng
đôi với vợ hay nhân tình...

Thật là một thời kì đẹp đẽ nhất trong đời người. Chân thì đặt ở giữa đất Hà
Nội mà mắt thì mở to nhìn ánh sáng, Hải thấy mình ít ra cũng là một kẻ có
nghĩa lý trên trái đất, có đâu như những bè bạn của chàng, mới đi hát được
dăm bảy chầu chay rồi về ăn cơm với rau cải mà đã tưởng là sống một cách
“ ông hoàng” lắm.

Hải đã biết: trong bọn bạn làm cùng sở với chàng, cũng có lắm người đủ
ăn, không đến nỗi nheo nhóc lắm. Có người bây giờ thỉnh thoảng đi xem
hát; có người mỗi khi mùa xuân đến lại xin nghỉ phép một buổi để đi hội
Lim chòng ghẹo đàn bà, con gái ở Chợ Dầu, Đình Bảng. Có người mỗi khi
lĩnh lương, lại chơi ngông, cổ động bạn hữu chung tiền lại để đi nhảy đầm
đến một giờ sáng mới về; có người lấy vợ lẽ, cô dâu giấu mỗi chỗ mà lại có
con, mỗi khi có xu thì lại ra những hiệu tạp hóa mua một cái vú bò cho con
ngậm; có người vì một sự tình cờ, một bữa ở sở ra gặp một người đàn bà trẻ
tuổi rồi cùng với người ấy, cả đêm hôm ấy đi đâu không biết...

Bao nhiêu người... bao nhiêu chuyện!

Nhưng bao nhiêu người ấy, sao cho bằng Hải được? Hải đã bỏ xa họ quá.
Chỉ dăm bảy năm của Hải bằng anh em sống cả một đời người: Hải đã đi xa
hơn nhà hát, Hải đã đi xa hơn cả Chợ Dầu, Đinh Bằng, Hải đã đi xa hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.