TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 48

Những người nào đã thấy họ, lúc ấy mới lên tiếng rằng:
- À! Các bác ạ, tôi cứ quên mãi, bây giờ có nói thì mới lại sực nhớ ra.
Con Trâm, con Trâm nó vẫn cứ quấn lấy thằng Hải của chúng mình như thể
con móc rách. Tôi thấy thế bèn hỏi Hải xem đến hôm nào nó mới lại đi làm,
thì con đĩ ngựa ấy nó cướp lời mà trả lời thế này: “ Gớm! Sao bác ác thế?
Bác định để cho em trơ trọi một mình hay sao?”
- Không, không, Trâm ơi, Hải đời nào lại để cho Trâm trơ trọi một
mình cho Trâm buồn.
- Ừ, nếu mình không muốn thấy tôi buồn thì từ giờ chiều chiều mình
phải dắt tôi đi chơi mát lấy không khí. Như thế, chúng ta sẽ ăn được và ngủ
ngon.

Trâm là một người đàn bà nói là làm luôn. Nàng nhanh nhẹn lắm, nói thì ít
nhưng mà nói đâu ra đấy.

Cuộc đi chơi của họ giản dị lắm. Một người đứng đắn đến đâu mà thấy họ
đi như thế cũng không thể bảo là chướng mắt.

Họ đi và họ nhìn chung quanh họ. Rất nhẹ nhành. Trâm thỉnh thoảng mới
chêm vào một câu:
- Mình ạ, lắm lúc nghĩ cho thực kỹ thì Hà Nội cũng có nhiều cái lạ
lắm.
Nàng ghì lấy tay Hải, đi sóng đôi với chàng.
Một lát sau:
- Nói đến những cái lạ, em mới sực nhớ ra. Ở kia anh ạ, có một đôi
dép đỏ, gót cao trông thực lạ lắm. Mình cứ tưởng tượng nếu đi vào thì mát
lạnh cả chân.
- Ơ, em thích à? Bao nhiêu?
- Ui giời, đắt lắm! Thôi, mua làm gì cho tốn tiền. Thế nhưng mà nhân
tiện ta đi qua đây, chúng ta cũng cứ thử vào xem sao. Anh chưa đói chứ?
Em chắc anh mà trông thấy đôi dép đi thì “ mê tít cù lỳ” đi ngay...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.