TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 58

Vũ Bằng

Truyện Hai Người

Chương X

Tối hôm ấy, ăn cơm xong, trong lúc các em chàng bật đèn lên để ra ngồi
trông hàng. Hải rót một chén nước và đưa một cái tăm cho mẹ.
Đoạn, chàng chắp tay, lại gần mẹ, ngập ngừng nói một câu như thế này:
- Thưa mẹ, con có một chuyện muốn thưa với mẹ.

Rồi quả quyết, can đảm, Hải không đợi mẹ hỏi, nói luôn về câu chuyện
của chàng. Giọng chàng run lên, môi chàng mấp máy, tiếng nói của chàng
nhỏ rồi sau to dần dần. Chàng có lúc tưởng rằng mẹ chàng sắp ngăn trở
duyên chàng, chàng cần phải bênh vực hạnh phúc, chàng đã ba mươi mốt
tuổi, chàng có quyền, chàng có tự do của chàng.

Bà cụ già nghe nói, im lặng. Mắt bà như ứa lệ, vì sung sướng cho con
hay là lo sợ cho con gặp một người vợ không ra gì?
- Thưa mẹ, con là con của mẹ, con không dại gì đâu mà mẹ sợ. Sở dĩ
con chậm lấy vợ, đó chỉ tại vì con muốn kén chọn cho thực kỹ mà thôi. Đời
bây giờ, con đã biết, phân biệt vàng thau khó lắm. Những người đáng làm
dâu của mẹ thì ít có, chứ những đồ ăn hại thì nhiều. Bộ cánh tân thời thì
chẳng còn ai bằng, nhưng đến công việc thường thức ở trong nhà như thổi
nồi cơm cho chín, quét cái cửa nhà cho sạch thì thực cũng chẳng lấy gì làm
nhiều cho lắm.Ấy, con ngần ngừ mãi về chỗ đó. Bây giờ, con mới dám nói
với mẹ là bởi con đã xem xét nó kỹ lắm rồi, con không thể nhầm lẫn
được…
- Thế bố mẹ người ta làm gì, hở con?
Hải hơi ngần ngừ một lát:
- Bố mẹ nó chết cả rồi, nó ở với dì ghẻ nó ở nhà quê. Bà dì ghẻ ấy ác
nghiệt, nó không chịu được nên bỏ nhà ra tỉnh đã lâu nay rồi. Nó ở thuê
một cái gác nhỏ và ngày ngày vẫn khâu áo trẻ con và ca vát để bán cho
những hàng tạp hóa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.