TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 56

Trâm nói:
- Anh ơi! Chúng ta như thế này chẳng sung sướng rồi sao? Có gì anh
alij cứ phải nói với mẹ cưới em mới được?

Trâm nói rất phải: cưới nhau nghĩa là gì? Cưới nhau là lấy nhau về để ở
cạnh nhau. Mà Hải với Trâm, thì Hải đêm nào và ngày nào chẳng ở cạnh
Trâm?

Vả lại, tự mình sinh ra những việc khó khăn để làm gì? Ai mà chẳng
còn biết ở nước mình, vấn đề mẹ chồng nàng dâu là một vấn đề rất khó giải
quyết? Hai dạng người đó ở thời nào cũng như nước với lửa, mặt trăng với
mặt trời. Họ coi nhau như quân thù. Ở giữa hai người ấy, chỉ anh đàn ông là
khổ: được lòng vợ thì mất lòng mẹ, mà được lòng mẹ, thì mất lòng vợ.
- Ôi thế thì khổ quá! Thế thì khổ quá!

Hải đã nghĩ như thế và Hải đã cho thế là chí lý.

Nhưng bây giờ, chàng thấy như thế mãi không được nữa. Không được
nữa, bởi vì chàng ghen Trâm, sợ những lúc vắng mình, Trâm bậy bạ, cái đó
đã đành rồi. Nhưng sự quyết định hôm nay có một cớ khác mà cớ ấy mới là
cớ chính: ngàn rưỡi bạc của Hải đã gần hết, chỉ còn vài trăm thôi!

Chàng đã giật mình khi thấy túi tiền. Túi tiền một khi đã hết, chàng biết
bói đâu ra để thuê nhà cho Trâm ở nữa, để cung phụng Trâm nữa và để
sống với nhau như trước nữa?

Đã đành là Hải còn có lương mỗi tháng. Mỗi tháng, bây giờ, chàng đã
được ba mươi bảy đồng lương thật, nhưng chàng còn em chứ! Chàng còn
mẹ chứ! Chàng còn phải đưa cho nhà để đóng họ đã mua sồi những lúc
chưa có việc làm ăn chứ!

Hết vài trăm bạc còn lại, Hải không còn biết trông vào đâu nữa. Cái việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.