TRUYỆN HAI NGƯỜI - Trang 54

Chàng nghỉ thầm: “Ở đời, phải khôn thế mới sống được. Hàng ngày
mình đọc báo chẳng thấy chán vạn anh ngờ nghệch, không biết cách giữ vợ
nên mất vợ như chơi chứ gì!”

Hải nghĩ như thế là nghĩ xa. Thực ra, chàng không thể nghi ngờ Trâm
điều gì cả. Phải, phải, nếu Trâm có hay cười và trò chuyện với bốn người
học trò ở cùng nhà, đó cũng chẳng qua là nàng vui tính mà thôi. Hải là bạn
lòng của Trâm, một kẻ tóc chân răng của nàng, chàng cũng biết: Trâm
không phải là một người bậy bạ. Cái tính đằm thắm của nàng, những sự
chiều chuộng chàng ở trên giường, những cái thở dài, những con mắt…
những con mắt, không thể làm cho ta nghi ngờ một tí gì. Chàng nghĩ như
thế và chàng chắc lắm bởi vì chàng có chứng cớ. Chứng cớ ấy là: Hải chưa
bắt được quả tang Trâm phụ tình ở trên giường của nàng hay trong một căn
phòng cho thuê bao giờ.

Hai tháng đi qua. Những cây phượng vĩ ở trước cửa Trâm đã bắt đầu
đâm nhiều lá xanh non và những cánh hoa đỏ như là máu ở tim đã nở và đã
rụng ở trên những thảm cỏ xanh. Ve kêu óng ả: mùa hè đã đến từ lâu rồi.
Hải cũng không thể bỏ mẹ ở nhà với các em mà đi, đi biền biệt như trước
nữa.

Hải phải ở cạnh mẹ và có hôm cách một ngày mới lại đến Trâm một lần.

Một hôm, vừa đến cửa nhà Trâm ở, chàng vội vàng sắp trèo thang lên
gác – vì đã bốn mươi giờ đồng hồ rồi, chàng chưa được gặp Trâm – thì bà
chủ nhà gọi giật Hải lại và nói:
- Bà nhà vừa đi khỏi, có dặn tôi nói hộ với ông độ năm giờ mới về
được, bởi vì bà nhà phải đi đốc-tờ xem mạch.
- Nhà tôi làm sao thế, thưa bà?
- Thế bà nhà không nói chuyện với ông sao? Nghe đâu bà mệt lắm nên
đã hai tháng nay cứ độ vào khoảng từ hai giờ đến bốn năm giờ gì đó thì lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.