TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 117

- Phải rũ bỏ nó và tâu với vua rằng nó đã chết.

Thằng anh ít tuổi nhất nói:

- Quẳng nó xuống nước.

Họ đi đến bờ sông, tìm một quãng vượt sông. Người anh cả mang Mitrache
lên lưng ngựa, nói:

- Không, anh không muốn em chúng ta làm mồi cho cá.

Chú Mitrache không hiểu họ nói gì với nhau vì họ nói một thứ ngôn ngữ xa
lạ, tiếng của vương quốc mới của họ.

Họ qua sông, đến một khu rừng. Họ đốt lửa, ăn uống và nghỉ qua đêm.
Nhưng trước khi đi nằm. Mấy người anh quyết định bỏ rơi Mitrache lại.
Phải để cho thằng bé ngủ, lặng lẽ lấy ngựa và chuồn. Nhưng rồi bọn ngựa hí
lên và Mitrache tỉnh dậy. Thấy các anh ra đi, Mitrache dậm chân, chạy theo,
kêu gào. Họ có thể dễ dàng bỏ rơi chú em, nhưng người anh cả, dẫu sao
cũng không phải là người xấu bụng lắm. Anh ta nói:

- Ta không thể chịu đựng được tiếng kêu gào của thằng nhỏ tội nghiệp. Nếu
để nó ở lại đây, nó sẽ chết đói hoặc sẽ bị thú dữ ăn thịt. Ta chẳng thích thế
tẹo nào.

- Vậy thì hãy mang nó theo một quãng đường nữa, rồi sẽ xem sao, người
anh thứ nói.

Riêng người anh trẻ nhất, vốn ghét Mitrache, sầm mặt chẳng nói gì.

Họ dừng lại, chờ chú bé đuổi kịp. Người anh cả lại đặt chú lên yên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.