TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 143

- Cầm lấy cây vĩ cầm của anh. Tôi mang về cho anh từ đáy vực, nơi tôi bị
chôn vùi đằng đẵng đã hai năm. Mẹ tôi là Di-gan. Bà cũng biết đôi qua về
phép thuật. Cha tôi yêu bà vì nhan sắc của bà. Nhưng một thần linh hùng
mạnh từng phục vụ mẹ tôi muốn báo thù bà vì đã lấy một con người trần thế
bình thường. Hắn đã có lời nguyền độc địa rằng con cái bà xinh ra sẽ xấu xí
và độc ác. Sau khi sinh hai chị tôi, bà đã xin ác thần rút lại lời nguyền. Hắn
đồng ý nhưng với điều kiện: Sau khi sinh đứa con thứ ba, bà sẽ phải chết và
làm vợ hắn ở thế giới ma quỷ. Như thế mẹ tôi đã phải trả giá cho sắc đẹp
của tôi. Khi người chị độc ác của tôi đẩy tôi xuống vực, linh hồn mẹ tôi hoá
thành cây đỗ tùng mà tôi đã bám vào khi rơi. Khi người chị độc ác đánh tôi,
và khi rơi tôi đã mang theo một cành đỗ tùng sẽ đâm rễ trong vực và trở
thành một cây đỗ tùng to. Như thế tôi đã hai lần sinh ra từ thân thể của mẹ
tôi... Nhưng tôi sẽ chỉ trở lại hình người nếu có ai đó biến gỗ cây đỗ tùng
thành vật anh ta yêu quí nhất... Lavouta, anh yêu cây vĩ cầm của anh... khi
nó rơi xuống vực, tôi biết chỉ có anh là có thể truyền sự sống vào thứ gỗ vô
tri của cây đỗ tùng của tôi. Vì lẽ đó tôi đã hiện ra trong giấc mộng để nói
cùng anh.

Lavouta nhìn người con gái trẻ như trong một giấc mộng. Rồi anh nói:

- Tôi đã trả sự sống cho cô. Cô đã trả cây vĩ cầm cho tôi. Chúng ta đã hết nợ
với nhau.

- Không, người con gái mỉm cười. Anh quên rằng tôi đã hứa. Hãy thử cây vĩ
cầm của anh đi.

Lavouta đặt cây vĩ cầm dưới cằm, chơi một bài hát Di-gan. Tiếng đàn làm
anh run rẩy say sưa. Chưa có ai trên đời này có cây vĩ cầm như thế. Anh
chăn cừu nhắm mắt, chỉ còn nghĩ đến chơi đàn...

Bỗng cửa mở. Nam tước bước vào. Ông trông thấy con gái út, kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.