TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 142

- Con ngỗng cái Catherine đã nói với cha thế à?

- Nó không nói gì với ta! Nam tước gầm lên. Các con gái ta đều trong sạch
cả! Biến khỏi mắt ta ngay, cả hai đứa. Đừng để tao trông thấy chúng mày
nữa. Nếu không ta sẽ sai đầy tớ tống cổ chúng bay đi.

Ông quay người ra khỏi phòng, giận tái người. Suzon chạy đến chỗ cô em.

- Mày đã kể gì với cha? Làm sao mày biết được chuyện gì đã xảy ra với
Leila? Tao chưa bao giờ nói với mày rằng tao đã đẩy nó xuống vực!

- Chị dám làm thế hả? Catherine kinh hoàng. Em đã ngờ rằng chính chị đã
làm cho Leila mất tích. Nhưng em không nói gì với cha cả.

- Vậy thì ai có thể nói với cha? Bây giờ thì rõ đẹp. Cha đã tống cổ cả hai
chúng ta!

- Cha đã đuổi hai chúng ta à?... Chúng ta sẽ ra sao đây?

Lavouta trở về căn phòng nhỏ, sau chuồng cừu, cây vĩ cầm thần bí ở bên
cạnh, suy nghĩ về những gì người giám mã vừa cho biết về số phận của
Leila. Phải chăng là người con gái đã hiện về với anh trong mộng? Cô mới
đẹp làm sao! Và cô hứa sẽ trở thành vợ ta nếu ta đập vỡ cây vĩ cầm vào bàn.
Anh lưỡng lự một lát, có nên đập vỡ cây vĩ cầm mới vừa đàn, vừa hát một
mình? Cuối cùng anh quyết định. Anh đứng lên, lấy hết sức phang mạnh
cây vĩ cầm vào bàn. Cây đàn vỡ thành nghìn mảnh. Ngay lúc đó cô gái
trong mộng hiện ra. Cô cầm trong tay cây vĩ cầm cũ của Lavouta. Anh chăn
cừu nhận ra cây đàn tức thì, nhưng khác nhau xiết bao! Cây đàn nhăn thín,
gỗ bóng như một tấm gương, dây đàn mới, óng như lụa. Cái vĩ không bị
gãy.

Cô gái nói dịu dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.