TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 146

Kandache và Youache

CHUYỆN TÔI SẮP KỂ CÁC BẠN NGHE ĐÃ xảy ra từ lâu lắm rồi,
nhưng ngày nay những người Di-gan vẫn còn nhắc lại.

Xưa kia người Di-gan cũng có một tổ quốc, một xứ sở giàu và đẹp. Khi họ
bị đuổi ra khỏi đất nước của mình, họ đi lang thang lên rừng, xuống biển,
một số còn vượt biển cả. Họ tách ra thành hai nhóm; một nhóm vượt núi
đến các hoang mạc phía đông - đó là những người chăn bò, chăn cừu. Họ
thạo về ngựa và có đàn gia súc riêng của họ. Nhóm kia đi con đường thuận
lợi hơn, dọc theo bờ biển. Đàn ông của bộ lạc này phần nhiều nhỏ người,
không được khoẻ mạnh. Họ kiếm sống bằng âm nhạc, đàn bà thì nhảy rất
tuyệt.

Đường đi của các bộ lạc thật dài... hàng thế kỷ. Vì hai dòng người tiến
chầm chậm về phía Tây, nên đến một ngày hai bộ lạc thành ra xa lạ. Họ gặp
nhau trong cùng một đồng bằng. Các thủ lĩnh chào nhau và nhận ra rằng họ
không hiểu nhau, vì họ nói những ngôn ngữ khác nhau. Họ sống trong cùng
một trại, họ đốt lửa. Sau bữa ăn có một buổi hội vui. Bộ lạc này muốn trổ
tài với bộ lạc kia. Các kỵ sĩ nhảy lên yên, ném thòng lọng. Các nhạc công
chơi nhạc, trong lúc vợ họ thì khiêu vũ.

Cái gì phải xảy ra đã xảy ra. Một kỵ sĩ nhanh nhẹn nhất, một người ném
thòng lọng, phải lòng một vũ nữ mềm dẻo nhất và xinh đẹp nhất. Cả hai
cùng biết rằng họ chỉ có vài giờ ở bên nhau, vì không một người Di-gan nào
được phép rời bỏ bộ lạc, trái lời sẽ bị xử tử. Nhưng chàng kỵ sĩ của cô vũ
nữ thà chết còn hơn là lìa xa nàng. Họ quyết định cùng trốn. Họ lang thang
khắp nơi hai năm. Năm thứ nhất họ sinh được một đứa con, một năm sau,
họ sinh đứa con thứ hai. Sau khi đứa trẻ thứ hai ra đời, hai vợ chồng đến
một địa phương đang bị bệnh dịch tàn phá. Chàng kỵ sĩ ốm và chết. Nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.