TRUYỆN KỂ DI-GAN - Trang 274

Thanh gươm của Ori

XƯA KIA CÓ MỘT VƯƠNG QUỐC RẤT NHỎ, NHỎ đến mức không ai
biết đến nó và rất nghèo, nghèo đến mức không ai muốn thừa nhận nó -
người giàu có thể đếm trên đầu ngón tay, người nghèo thì nhiều như ruồi
mùa hạ.

Người nghèo nhất là một bác tiều phu sống trong rừng. Vợ bác ta là một
người Di-gan. Của hồi môn chị mang về cho chồng một bé trai nhỏ, tên là
Ori, cái tên cũng lạ. Chẳng ai rõ cha nó là ai.

Ori không xử sự như những trẻ khác cùng tuổi. Chú không bao giờ chơi với
các bạn nhỏ, không tham gia các trò dại dột. Chỉ ở lì suốt ngày tháng trong
nhà, nằm sau cái chảo. Mười tám tuổi, chú trở thành một chàng thanh niên
to khỏe như một cây sồi. Đôi má phinh phính, rắn chắc, bàn tay to như cái
xẻng. Nhưng lúc nào chàng cũng cô độc và lầm lì.

Trong làng bên có một nhà thờ. Gần nhà thờ có một hòn đá lớn. Một hôm
sau lễ chầu, bọn thanh niên tụ tập lại đó.

- Đứa nào có thể nhấc hòn đá ra khỏi đường, đứa nào là đứa khoẻ nhất nào?
Rồi cả bọn cùng xúm bê một lúc. Chúng cũng di chuyển được tảng đá. Bất
thần một miệng hố sâu mở ra. Một con rồng kinh sợ có hai đầu chui ra.

Kinh hoảng bọn trai trẻ vắt giò lên cổ chạy trốn. Một cậu không thoát nổi.
Con rồng quật ngã cậu đó bằng cái chân có móng vuốt to tướng rồi nuốt
chửng. Từ đó dân làng không dám đi nhà thờ nữa. Con rồng phục trong hố,
rình những người nông dân, ai đến gần thì toi đời.

Nỗi kinh hoàng lan ra trong vùng. Người ta cử những phái viên đến gặp nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.