TRUYỆN KHOA HỌC VIỄN TƯỞNG CHỌN LỌC - Trang 143

- Tôi không thể thi hành mệnh lệnh ấy, thưa ngài, nó trái với Quy luật thứ

Nhất của kĩ thuật điện tử.

- Ai bảo mi hát cái câu khỉ gió ấy hả?

- Xin ngài tha lỗi! Tôi làm thế là để ngài thích thú.

Làm sao có thể mắng một cái máy vì nó là một cái máy, nó có lỗi gì đâu,

chẳng những thế, nó còn khá tế nhị nên không nói rằng cái câu khỉ gió ấy
do chính Drovson “sáng tác” ban nãy. Bộ trưởng lại dỗ dành Dilaila, bảo cô
hãy coi đó là một chuyện hài hước và đừng bỏ về. Chẳng qua thư kí của
ông chỉ muốn làm ông thích thú đó thôi.

Dilaila cũng muốn họ được thích thú, và cô cũng có óc khôi hài. Nhưng

khi họ gần đạt tới khoảnh khắc đê mê nhất, thì Bộ trưởng bỗng giật nảy
mình vì có một bàn tay lạnh như tay người chết chạm vào lưng ông:

- Xin lỗi, thưa ngài, nhưng tôi buộc phải can thiệp. Ngài ra mồ hôi đầm

đìa rồi kìa. Liệu tôi có thể thay ngài được không?...

- Trời đất ơi! - Bộ trưởng gầm lên. - Đồ súc sinh, mi làm ta phát điên lên

mất!

Dilaila cũng hết cả óc khôi hài, cô khóc rưng rức. Nhưng rôbốt không để

ý đến chuyện đó, nó đưa xống áo cho cô.

- Tôi phải giúp cô mặc quần áo vào và yêu cầu cô rời khỏi ngôi nhà này!

Cô có thể làm hại sức khỏe của chủ tôi.

Giọng rô-bốt khiến cả hai người sửng sốt, đến nỗi họ không cưỡng lại.

Như một bà mẹ chu đáo, rôbốt khéo léo lần lượt mặc quần áo cho họ rồi
nhã nhặn tiễn cô gái. Khi Bộ truởng định tiễn Dilaila ra cửa thì rô-bốt thư kí
ngăn ông lại:

- Ngài cần nằm nghỉ một chút, thưa ngài!

Drovson lợi dụng lúc rô-bốt vắng mặt để gọi điện tới trạm kĩ thuật. Sau

đó ông vội vã nằm xuống, vì quả thật người ông đang run lẩy bẩy. Rô-bốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.