TRUYỀN KỲ MẠN LỤC - Trang 102

Truyền kỳ mạn lục

NGUYỄN DỮ

Tịch mịch nửa chăn, riêng nặng nỗi buồn lẻ bạn.

Ai biết dưới trăng gặp gỡ,

Vốn vì kiếp trước nợ nần.

Đem môi son má phấn làm tôi say mê,

Rút nguyên khí chân tinh khiến tôi hao tổn.

Nếu không gặp thần y cứu chữa,

Sớm đã về chín suối vật vờ.

Xuống sông mà rằng không bắt cá, hồ dễ ai tin,

Lấy đức mà làm sự phạt tội, dám xin thương đoái".

Tờ cung tiến trình lên, Diêm Vương cả giận nói:

- Không ngờ cái nhãi, mà dám đảo điên, đã làm sự dâm tà lại còn toan kiện bậy. Vậy nên đem tống

giam vào ngục.

Bèn viết lớn lời phê phán rằng:

"Mảng nghe:

Biến hóa ra vượn hạc sâu cát, đời Chu từng nghe (11).

Tinh linh của hoa biểu hồ ly, triều Tấn lại thấy (12),

Thế vận dần xuống,

Ma quái càng nhiều.

Cho nên, Đạo gia có phép trừ yêu,

Địa ngục có bùa triệu quỷ.

Hăm bốn tòa nghiêm mật, công việc chia riêng,

Nghìn vạn giống quỷ yêu, tăm hơi trốn biệt.

Cớ sao loài nhơ nhớp,

Dám dở thói điên cuồng,

Một đời chỉ sống với tà dâm, tham lam đã lắm,

Đến chết vẫn còn toan dối trá, giả mạo sao nhiều,

Cho là tội danh có thể trốn qua,

Cho là Minh phủ không thể trừng phạt.

Cáo họ Nhâm, hổ họ Thôi, lắm trò biến huyễn (13)

Gươm làm cây, dao làm núi, phải giở nhục hình (14)

Đến như gã Hoàng,

Cũng là đáng trách.

Chí thiếu bền cứng,

Lòng nhiều ham mê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.