Truyền kỳ mạn lục
NGUYỄN DỮ
Trước thềm giày rách giẫm trên rêu,
Cửa khép phòng văn lạnh hắt hiu.
Bằn bặt chim xanh tin chẳng lại,
Sân không vắng vẻ, bóng trời chiều.
Nguyệt điện trường hàn tỏa thúy my,
Tiên nga hà nhật thị quy kỳ?
Tương tư khởi trực vô giai cú,
Bất bả văn chương oán biệt ly.
Dịch:
Cung trăng lạnh lẽo khóa mày ngài.
Tiên tử bao giờ lại tái lai?
Thương nhớ thiếu đâu câu thấm thía,
Ngại đem chữ nghĩa khóc thương hoài.
Nàng toan họa hai bài thơ ấy, nhưng đã nghe thấy tiếng ngọc kha (20) về đến cổng rồi, thành ra
không thể họa và đề được nữa.
Lại một hôm, nàng sai con hầu thân tín của mình là Kiều Oanh đến phòng Sinh xin ngủ. Sinh đuổi ra
thì Kiều Oanh nói:
- Thúy Tiêu nương tử sai tôi như vậy. Nương tử nghĩ lang quân một mình buồn tẻ, nên sai tôi đến
hầu hạ chăn gối, cũng như nương tử ở bên mình lang quân.
Sinh bằng lòng. Từ đấy tin tức mới thông mà tình khuê môn mới đạt đến nhau được.
Bấy giờ sắp đến ngày trừ tịch, Sinh nhân lúc tiện, bảo với Trụ quốc rằng:
- Tôi vì một mối ân tình mà vào đây làm người khách trọ, song non Vu gang tấc, tin tức chẳng thông,
ngày tháng lữa lần, năm lại gần hết. Cái việc trả châu (21) chẳng dám lại nói đến nữa. Chỉ xin được ở
trước rèm một lần gặp mặt, trò chuyện với nhau một lát để rồi chia tay.
Trụ quốc bằng lòng mà nói:
- Chỉ vài hôm sau nữa, là đêm tốt lành ta sẽ làm cái việc Xương Lê thả nàng Liễu Chi (22), Nghi
Thành buông nàng Cầm Khách (23), quyết không ngăn cấm sự ham muốn của người khác để thỏa
cái vui tai mắt của mình. Nhà thầy hãy nán đợi, đừng lo chậm muộn.
Sinh vâng dạ lui ra.
Đến đêm đã hẹn, Sinh đốt đèn không ngủ ngồi chờ. Chừng một trống canh, bỗng nghe thấy tiếng
giày lẹp kẹp ở bên khóm trúc; mở cửa ra đón, té ra là một con hầu áo xanh. Sinh hỏi nó đến làm gì
thì ra nó bưng nước chè đến. Một lúc lại thấy ở trước hoa có tiếng sột soạt, rồi có tiếng gõ cửa, xốc
áo ra xem, lại thấy một người đầy tớ trai. Hỏi đến làm gì, thì ra đem rượu tới. Chờ mãi đến quá nửa
đêm, vẫn bặt tin hơi, rất là thất vọng. Ngày hôm sau, Sinh bảo với Kiều Oanh rằng: